Một giờ sau, Lý Bạn Phong mở mắt ra, cơ thể đã có thể cử động.
Người bán hàng rong đang bận rộn với công việc kinh doanh, một cậu nhóc chừng mười tám mười chín tuổi đang mua thuốc bột.
Tên nhóc đó cao khoảng một mét bảy, nặng chừng một trăm bảy mươi cân, khuôn mặt tròn trịa như thân hình.
Cậu nheo đôi mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm trọng đưa ra lựa chọn.
"Thực tu! Tôi chọn!"
"Được!"
Người bán hàng rong vung tay lên, mở một ngăn kéo ở tầng trên của tủ hàng ra, dùng một chiếc muỗng gỗ nhỏ xinh xắn, múc một muỗng thuốc bột, đặt lên một tờ giấy da bò, gói lại rồi đưa cho Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn đưa cho người bán hàng rong sáu vạn tiền Hoàn Quốc, mở gói thuốc bột định cho vào miệng thì người bán hàng rong hét lên: "Khoan đã!"
Tiểu Bàn trợn mắt: "Làm gì vậy! Tôi đã trả tiền rồi! Còn muốn tăng giá hả?"
Người bán hàng rong nhìn Tiểu Bàn, không trả lời.
Đằng sau Tiểu Bàn có một chàng trai ăn mặc bảnh bao cũng đến mua thuốc bột, cười với Tiểu Bàn: "Nhóc này, cậu đúng là chẳng hiểu gì, người bán hàng rong cứu cậu đấy!"
Người đó khoảng hơn hai mươi tuổi, đội mũ dạ, mặc âu phục, trên áo sơ mi có áo ghi lê, thắt cà vạt, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, đằng sau có năm người tùy tùng và một người đánh xe, nhìn là biết thân phận không tầm thường.
Tiểu Bàn quay lại nói: "Tôi đã trả tiền rồi, tại sao không cho tôi uống thuốc?"
Chàng trai nhìn Tiểu Bàn với vẻ khinh thường: "Thuốc này mà uống được sao? Đây là thuốc dẫn do bao đời tiên hiền dùng vô số tâm huyết chế tạo, dược tính vô cùng mạnh, nếu cậu cứ thế uống vào, chẳng phải sẽ bị thủng ruột sao?"
Người bán hàng rong dọn dẹp tủ hàng nói: "Thuốc này dùng để bôi lên người, không phải để uống."
Tiểu Bàn sửng sốt, cầm gói thuốc hỏi: "Bôi ở đâu?"
Người bán hàng rong nói: "Chỉ cần dính vào da thịt thôi, bôi ở đâu cũng được, tùy cậu."
Chàng trai ăn mặc bảnh bao đằng sau nhắc nhở: "Chọn chỗ thịt dày ấy, thuốc này đau lắm. Tôi từng thấy một người chị, bôi thuốc vào quả đào béo, quả đào của chị ấy dày hơn một thước, kết quả vẫn đau đến mức không đi được!"
"Đau thì tôi không sợ!"
Tiểu Bàn vén áo, để lộ phần bụng trắng như tuyết rồi nói với người bán hàng rong: "Bôi cái này lên, là có thể thành thực tu tầng một rồi đúng không!"
Người bán hàng rong lắc đầu: "Cậu lại hiểu lầm rồi, thuốc bột này chỉ có thể cho cậu nhập môn, không thể giúp cậu lên tầng."
Tiểu Bàn tức giận nói: "Đây không phải là lừa đảo sao, thuốc đắt như vậy mà chẳng lên được nổi một tầng?"
Người bán hàng rong đóng ngăn kéo, không muốn giải thích.
Chàng trai nhà giàu đằng sau mất kiên nhẫn: "Nếu cậu không hiểu gì cả thì tìm người hiểu biết mà hỏi, đừng ở đây tấu hài nữa!
Đây là thuốc bột nhập môn, lên tầng nào có dễ như vậy, muốn lên một tầng thì phải vượt ải!"
Tiểu Bàn mặt đầy vẻ khó hiểu: "Vượt ải gì?"
Chàng trai nhà giàu cũng không nhớ rõ lắm: "Thực tu hình như là phải ăn nhiều..."
Người bán hàng rong nói: "Thực tu muốn lên một tầng thì phải ăn hai mươi cân thức ăn hết trong một lần."
"Hai mươi cân..."
Tiểu Bàn hơi căng thẳng: "Một lần là bao lâu, ăn trong một ngày cũng tính là một lần chứ?"
Người bán hàng rong lắc đầu: "Cậu nghĩ gì vậy? Một lần chỉ có một tiếng, qua một tiếng là không tính nữa."
Nghe vậy, Tiểu Bàn khó xử, một tiếng thì làm sao có thể ăn hết hai mươi cân thức ăn chứ?
Thấy Tiểu Bàn nửa ngày không nói gì, người bán hàng rong vung tay, sáu vạn tiền lại xuất hiện trong lòng bàn tay người bán hàng rong.
"Nếu bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp, tôi trả lại tiền cho cậu."
Tiểu Bàn nghiến răng, vỗ gói thuốc bột lên bụng.
Thuốc bột tiếp xúc với da rồi nhanh chóng biến mất, mặt Tiểu Bàn tái xanh, lảo đảo đi đến dưới gốc cây, ngồi xuống bên cạnh Lý Bạn Phong.
"Đau quá, đau bỏ mẹ đi được!"
"Đau đến mức nào?" Lý Bạn Phong tò mò hỏi một câu.
"Đau hơn cả bị lửa đốt, không được rồi, tôi chịu không nổi!"
Da thịt trên mặt Tiểu Bàn đau đến mức run rẩy.
Chàng trai nhà giàu thấy Tiểu Bàn đau đớn thì biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.
"Dù sao cũng phải đau một lần này thôi, đến thì đón nhận đi!"
Chàng trai nhà giàu đến gần người bán hàng rong: "Tôi muốn thuốc bột hoan tu."
Người bán hàng rong nhìn chàng trai nhà giàu này, hỏi: "Nhìn cậu cũng không giống người thiếu tiền, tại sao lại muốn đi đạo môn hoan tu này?"
Chàng trai nhà giàu nói: "Chỉ có đạo môn này là hợp ý tôi nhất."
Người bán hàng rong cười nói: "Tu trạch tu đi, nằm ở nhà mà tăng tu vi không sướng sao?"
Chàng trai nhà giàu lắc đầu: "Tôi là người không chịu được ở yên, đừng nói nhiều nữa, cứ hoan tu đi!"
Người bán hàng rong nói: "Tôi nhắc cậu một câu, hoan tu muốn lên tầng, mỗi ngày phải ứ hự mười lần, mỗi ngày không được gián đoạn, phải kiên trì hai tháng, như vậy mới có thể lên được tầng một."
Mỗi ngày ứ hự mười lần?
Lý Bạn Phong há hốc mồm!
Đây là phải làm chuyện gì?
Không phải là chuyện mình nghĩ đó chứ?
Hai tháng, mỗi ngày đều phải mười lần!
Vị công tử nhà giàu này khoẻ thật!
"Tôi biết quy tắc mà!"
Chàng trai nhà giàu để người hầu lấy năm vạn tiền Hoàn Quốc, đưa cho người bán hàng rong, gã nhận tiền rồi cũng gói một gói thuốc bột, đưa cho chàng trai nhà giàu.