Chương 27: Thiên Quang chiếu (1)

Phổ La Chi Chủ

Sa Lạp Cổ Tư 08-08-2024 05:50:56

Đây là một đóa sen bằng đồng, lá sen làm đế, đường kính khoảng mười phân, nụ hoa được đặt trực tiếp trên lá sen, hoa chưa nở, nhưng có thể sờ thấy khe hở giữa các cánh hoa. Hóa ra là một khối đồng lớn như vậy, chẳng trách thứ này lại nặng thế! Mặc dù Lý Bạn Phong không nghiên cứu nhiều về đồ cổ, nhưng cũng có thể nhận ra đây là một vật trang trí rất tinh xảo. Nhưng vật trang trí này có quan trọng như vậy không? Hà Gia Khánh nhất quyết muốn mình mang nó về quê là sao nhỉ? Đội phó Tiêu kia vì thứ này mà muốn bắn chết mình? Rốt cuộc thì trong đóa hoa sen này ẩn chứa bí mật gì? Mấy ngày qua ngủ nhiều quá, dù sao cũng không có việc gì khác nên Lý Bạn Phong cứ nghiên cứu đóa sen đồng này mãi. Từ sáng sớm đến hai giờ chiều, đóa sen đồng vẫn không mở ra được. Rẹt rẹt- Phát thanh viên thông báo: "Tàu sắp đến ga Dược Vương Câu, hành khách xuống ga xin thu dọn hành lý đồ đạc, chuẩn bị xuống tàu." Đến ga rồi! Đến Dược Vương Câu rồi! Lý Bạn Phong vội vàng cầm lụa, giấy vàng và các thứ khác, gói kỹ đóa sen đồng lại rồi cho vào ba lô, hắn còn nhét thêm ba hộp mì ăn liền còn lại, một gói khoai tây chiên, một gói que cay, sau đó mở cửa bước ra khỏi toa tàu. Kể từ khi lên tàu đến giờ, đây là lần đầu tiên Lý Bạn Phong bước ra khỏi toa tàu của mình, cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hành khách trên cùng một chuyến tàu. Lúc đầu Lý Bạn Phong cũng hơi lo lắng, sợ gặp phải những sinh vật lạ như ba đầu sáu tay. Kha khá người đứng trước cửa toa tàu chờ xuống tàu, nhưng bọn họ đều rất bình thường, ít nhất là trông có vẻ bình thường. Có một số người không muốn xuống ga này, nhưng phải xuống sớm, vì bọn họ sắp chết đói rồi. Một người đàn ông mặc âu phục, tay trái đút túi, tay phải xách vali đứng cạnh Lý Bạn Phong, Lý Bạn Phong liếc nhìn anh ta, người đàn ông này cao ít nhất phải một mét chín, nhưng cân nặng có lẽ không quá một trăm cân. (1 cân của Trung Quốc bằng 0,5 kg bên Việt Nam) Với thân hình gầy gò như vậy, ra ngoài dễ bị gió thổi bay lắm đây. Đằng sau anh ta còn có một người phụ nữ, thân hình trái ngược hẳn với người đàn ông, ước chừng cao chưa đến một mét tư, cân nặng chắc chắn trên một trăm tư. Tàu hỏa rung lên, người đàn ông vội đỡ người phụ nữ bên cạnh, nhìn khoảng cách và cử chỉ thân thể thì có thể thấy hai người họ là vợ chồng. Người phụ nữ bế một đứa trẻ trên tay, trông khoảng một hai tuổi, không thể nhìn ra đứa trẻ này giống ai. Xì! Ùuuuu! Một tiếng còi dài, tàu đã đến ga Dược Vương Câu. Nhân viên soát vé hạ thang tàu, Lý Bạn Phong theo mọi người xuống tàu. Vừa bước ra khỏi toa tàu, không khí trong lành khiến Lý Bạn Phong có chút say mê, mặc dù có lẫn chút mùi than bụi và dầu máy nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với không khí trên tàu. Thời tiết có chút âm u, nhưng cũng tốt hơn ánh đèn vàng vọt trong toa tàu, huống hồ mấy ngày sau nữa thì ngay cả ánh đèn vàng vọt đó cũng không còn. Sau khi xuống tàu, Lý Bạn Phong chú ý đến trang phục của những người xung quanh. Trang phục của bọn họ rất khác với Lý Bạn Phong. Có rất nhiều người mặc âu phục, đen, trắng, kẻ sọc, kẻ ô, đủ mọi kiểu dáng. Không ít người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, có người dựng cổ áo lên, có người bẻ cổ áo xuống. Có người mặc áo ghi lê bên ngoài áo sơ mi, cổ áo thắt nơ. Có người mặc áo dài, hơi giống áo khoác của nghệ sĩ hát chèo. Rất nhiều người đội mũ, kiểu mũ không giống nhau, chủ yếu là mũ dạ, mũ lưỡi trai cũng không ít. Còn có một số mũ giống mũ lưỡi trai vành mũ hơi hẹp hơn, trên vành mũ có một chiếc khuy. Đây là mũ gì vậy? Hình như gọi là mũ beret. Lý Bạn Phong nghĩ: "Bọn họ đều đội mũ, hay là mình cũng lấy chiếc mũ leo núi của mình ra nhỉ?" Vấn đề là chiếc mũ leo núi của mình có kiểu dáng hơi khác so với mũ của họ. Hơn nữa không chỉ có vấn đề về mũ. Sau khi lên tàu, Lý Bạn Phong đã cởi áo sơ mi và quần tây ra, thay vào đó là áo phông và quần thể thao, bây giờ nhìn lại, hắn thấy mình không hợp với trang phục của những người xung quanh lắm. Hay là bây giờ mặc lại áo sơ mi và quần tây, dù sao mình cũng là người có thể thay đồ trên tàu điện ngầm, thay đồ trên sân ga cũng không thành vấn đề. Thôi, không thay nữa, tại sao nhất định phải mặc giống họ? Có phong cách riêng của mình chẳng phải tốt hơn sao?