Lộ Nhiên nhanh chóng nhìn xuống. Phương Lan nhắn lại rất nhiều tin nhắn, hiện tại hắn muốn biết Phương Lan đến cùng có dựa theo chiếc thẻ màu đen hướng dẫn trở thành ngự thú sư hay không.
Tuy rằng hắn và Hà Tổng ở bí cảnh tân thủ chơi đùa thật vui vẻ, thậm chí còn muốn ở chơi nhiều vài ngày, nhưng đối với người bình thường mà nói, nơi đó vẫn quá nguy hiểm.
Phương Lan: [Ài ài ài ài không ngờ lại là sự thật, cậu có đọc được không đấy? Lại chết dí ở đâu rồi? ]
Phương Lan: [Tôi có nên làm theo hướng dẫn trở thành ngự thú sư không nhỉ? Cảm giác có vẻ nguy hiểm. Nhưng mà... Thoạt nhìn lại rất thú vị, tôi không muốn từ bỏ cơ hội này làm sao bây giờ? ]
Tin nhắn tiếp theo cách tin nhắn trước đó 10 phút.
Phương Lan: [Điên mất thôi! Tôi quyết định rồi, tôi muốn thử xem, tôi sắp không chịu được gòi. ]
Lộ Nhiên: ? ? ?
Đừng thử á! Thử là tự hại mình đó!
Chị không thể suy nghĩ cẩn thận hơn được sao? Nào có ai quyết định nhanh như vậy chứ.
Phương Lan: [ Tôi về nhà rồi, tôi định ký khế ước với bảo bối tâm can của tôi, tuy rằng cảm giác ký khế ước với một con chó to lớn sẽ tốt hơn một chút, nhưng tôi vẫn muốn giữ lại cơ hội 'tiến hóa' này cho nó! ]
Bảo bối tâm can...
Lộ Nhiên nhớ đó là một con nhện, Phương Lan thích nhất một con nhện.
Con nhện đó giống là 'nhện sói Đại Hạ, sinh sống ở rất nhiều nơi trong nước Hạ, có thể coi là một loại nhện vô cùng thông thường.
Chúng nó có thân thể thô to, hoạt động nhanh nhẹn, săn mồi hung mãnh, ở vài nơi còn gọi chúng là 'hiệp sĩ trên mặt đất', bởi vì chúng là kẻ thù trong tự nhiên của các loài sâu bọ có hại trong nông lâm nghiệp như bọ cánh hay bọ ăn lúa.
Nhưng lý do Phương Lan đặc biệt ưa thích Nhện Sói Đại Hạ của cô như vậy là vì nó là một con... Nhện Sói Đại Hạ khác màu, vô cùng quý hiếm.
Bình thường Nhện Sói Đại Hạ có màu xám tro, mà con này của cô lại có màu xanh tím.
Nhưng mà ký khế ước với một con nhện thật sự không có vấn đề gì à...
Mặc dù Tiểu Bạch Long nói thành phố Vô Hạn tự có ý thức và sẽ bố trí bí cảnh tân thủ phù hợp với thú cưng ban đầu người mới lựa chọn, nhưng Lộ Nhiên vẫn thấy lo lắng.
Bà chị này sao cũng vội vàng như mình thế.
Chỉ có thể nói bọn họ đúng là chị em, nhưng rõ ràng không có quan hệ huyết thống mà!
Hắn tiếp tục xem những tin nhắn tiếp theo.
Phương Lan: [! ! ! ]
Phương Lan: [Thật thần kỳ (mặt sợ hãi thán phục). Tôi đã hoàn thành khế ước, nó trở nên cực giỏi, cảm giác còn lớn hơn cả con Hà Tổng nhà cậu luôn ấy! ! ! ]
Phương Lan: [Ảnh]
Lộ Nhiên ngây người nhìn con Nhện Sói Đại Hạ màu xanh tím mà Phương Lan gửi tới có kích cỡ ngang với một con chó cỡ vừa.
Đợi chút đã, con nhện sói nhỏ như vậy mà sau khi thức tỉnh lực lượng siêu phàm lai có thể lớn như vậy à?
Phương Lan: [Quá mạnh mẽ, độc tính của nó được tăng cường không ít, tơ nhện cũng trở nên mạnh mềm dẻo hơn nhiều. Thậm chí ngay cả tơ nhả ra cũng kèm theo độc. Tôi đã thử kiểm tra tính chất của chất độc này rồi, có lẽ có thể lập tức hạ độc được một người trưởng thành... ]
Lộ Nhiên: ? ? ?
Không đúng, vì sao thú cưng của cô ấy còn kèm theo thuộc tính độc? !
A, Nhện Sói Đại Hạ kèm theo độc tính? Cũng không vấn đề gì.
Đệt mợ, vậy ký khế ước với lươn điện chẳng phải sẽ kèm theo thuộc tính lôi điện à?
Phương Lan: [Còn 10 phút nữa tôi sẽ lập tức bị truyền tống đi, không biết tôi cùng Tiểu Lan có thể vượt qua được hay không, có lẽ không có vấn đề gì... Nó nói sẽ bảo vệ tôi thật tốt. ]
Phương Lan: [ Lộ Nhiên! ! ! Chuyện này tôi không với với cha mẹ, chỉ gửi tin nhắn cho bọn họ nói là hôm nay tôi ở lại nhà bạn thân. Đọc được tin nhắn này cậu đừng nói lung tung với bọn họ vội, chờ tôi trở lại, nếu như tôi không trở về, vậy thì đành nhờ cậu chăm sóc cho cha mẹ tôi. ]
Tôi...
Lộ Nhiên nhìn thấy tin nhắn của Phương Lan thì cảm thấy nhức đầu. Lá gan của Phương Lan từ nhỏ đã lớn hơn hắn, tính cách còn mạnh mẽ hơn hắn, hồi học tiểu học đã dám dùng tay không bắt nhện, bắt rắn. bây giờ gặp được chuyện này, đúng thật là khó tránh khỏi hưng phấn.
Lộ Nhiên nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại cho Phương Lan...
Không ai nghe máy...
Xem ra vẫn còn ở trong bí cảnh hoặc trong thành phố Vô Hạn chưa trở về.
"Có lẽ không có chuyện gì đâu."
Lộ Nhiên thật ra cũng đã nghĩ đến chuyện nếu như chiếc thẻ màu đen phủ xuống với quy mô lớn như vậy thì chắc chắn sẽ có một ngày sẽ chọn trúng người mình quen biết.
Nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
Phương Lan chuẩn bị còn chu đáo hơn hắn.
Trước khi đến một nơi nguy hiểm đã lưu lại tin nhắn cho người quen để thông báo.
Lúc trước mình vẫn chưa chuẩn bị đủ...
Lần sau phải học theo cô ấy, nếu như lại đi vào thành phố Vô Hạn thì phải sớm lưu lại cái gì đó, để đề phòng trường hợp gặp phải chuyện không may... sẽ bị giảm thiểu rất lớn, tạm nghỉ học thì lại cảm thấy hơi khó xử lý."
"Cũng không thể bởi vì việc học làm chậm trễ ngự thú được."
"Hiện tại chỉ là học bù ngày nghỉ, còn có thể không đi, nhưng sau khi khai giảng rồi sẽ không có cách nào xin nghỉ như vậy nữa. Được rồi, đi một bước tính một bước đi. Tiểu Bạch Long nói mấy chuyện như vậy có thể nhờ anh ta giải quyết, đến lúc đó hỏi lại một chút."
Lộ Nhiên lần nữa gọi điện thoại cho Phương Lan, vẫn không có người nghe máy.
Hắn đặt mông ngồi trên ghế dài, đầu càng lúc càng loạn. Tuy nhiên, Lộ Nhiên tin tưởng Phương Lan khẳng định không có vấn đề gì. Nếu như không có thiên phú Thần Giao Cách Cảm, Lộ Nhiên tự nhận khả năng chung sống với động vật và sự mẫn cảm ở nơi hoang dã của bản thân không bằng Phương Lan thật, lo lắng suông cũng không có tác dụng, cứ đợi vậy thôi.