Cũng không lâu lắm, trên bầu trời thành phố Lục Hải bắt đầu có mây đen giăng kín. Thấy trời sắp đổ một cơn mưa lớn, Lộ Nhiên và Phương Lan đi tới một quán ăn, một là vì tránh mưa, hai là để giải quyết bữa trưa.
"Tới này tôi sẽ đi học ở Thượng Hải, hay là cậu đến nhà tôi ở đi. Cậu cũng chuẩn bị lên cấp 3 rồi, để cho ba mẹ tôi nấu cơm cho cậu. Ngày nào cậu cũng ăn ở ngoài cũng không tốt đâu."
Phương Lan nâng chén trà lên, vừa nhấp nhẹ một ngụm vừa nói: "Ba mẹ tôi ở bên đó đã nhắc đến chuyện này rất nhiều lần."
"Tôi ở một mình quen rồi, thay tôi cám ơn cha mẹ tôi nha." Lộ Nhiên cũng uống một ngụm trà để làm dịu cổ họng.
"Gọi là cha nuôi mẹ nuôi!"
"Được được được, thay tôi cám ơn cha nuôi mẹ nuôi." Lộ Nhiên nói. Hắn và Phương Lan là thanh mai trúc mã, cha Phương và mẹ Phương là bạn tốt của cha mẹ hắn. Sau khi xác nhận thông tin cha mẹ Lộ Nhiên đã mất, hắn đã được nhà họ Phương nhận nuôi.
Tuy nhiên, sau khi tự mình lo được sinh hoạt hàng ngày, Lộ Nhiên đã tự dọn ra ngoài ở. Cha mẹ của hắn lưu lại một số tiền lớn, cũng đủ cho hắn có một cuộc sống sinh hoạt bình thường.
"Tôi mặc kệ, tôi không biết đâu, để cho bọn họ tự đi mà khuyên cậu đi." Phương Lan cũng biết mình không khuyên nổi Lộ Nhiên, cô biết rõ tính tình của Lộ Nhiên.
Nói một cách dễ nghe là hắn có ý nghĩ của riêng mình, nói khó nghe thì chính là tính cách chống đối, không chỉ những chuyện nhỏ nhặt mà là tất cả mọi chuyện.
"Yên tâm đi, tôi có thể tự chăm sóc bản thân, chị chờ tôi ở Thượng Hải là được, sang năm tôi sẽ đi tìm chị, đến lúc đó kính xin đại nhân đàn chị che chở!"
"Cậu đỗ đã rồi hẵng tính." Phương Lan vắt một chiếc chân trắng lên chiếc còn lại, nhàn nhã lướt điện thoại. Thành tích của cô rất tốt, năm nay lấy được thành tích cực kỳ cao thi vào trường đại học đứng đầu ở phương Nam, chính là đại học Thượng Hải. Mà bởi vì nghề nghiệp của cha mẹ nên cô lựa chọn chuyên ngành thú y.
Tuy thành tích học tập của Lộ Nhiên cũng không tệ, nhưng muốn thi được vào trường đại học Thượng Hải thì cũng không phải dễ dàng như vậy. Một năm tiếp theo rất quan trọng.
"Đơn giản." Lộ Nhiên không cảm thấy có gì khó, chỉ là hắn chưa nghĩ ra muốn đăng ký vào ngành nào. . . Tuy nhiên có lẽ cũng sẽ liên quan tới động vật nhỉ?
Ví dụ như. . .
"Ngự thú sư?" Phương Lan mở miệng.
"Cái gì? Ngự thú sư là gì ?" Lộ Nhiên khẽ giật mình, nhìn sang đối phương.
Còn có nghề này à? Chắc là ngành học về động vật.
Phương Lan bỗng nhiên mở miệng. Lộ Nhiên vốn tưởng rằng Phương Lan đang nói chuyện với hắn, nhưng ngay sau đó, hắn phát hiện đối phương đang nhìn điện thoại lầm bầm lầu bầu.
"Vừa thấy một bài viết, để tôi gửi cho cậu." Phương Lan nói.
Rất nhanh, điện thoại của Lộ Nhiên đã nhận được liên kết mà Phương Lan gửi tới.
Ấn mở bài viết trong link liên kết, bài viết có tiêu đề là: [Xin giúp đỡ! Mọi người tin trên đời tồn tại hiện tượng siêu nhiên không?]
Ồ?
Nhìn thấy tiêu đề này, Lộ Nhiên nhướng mày.
Phía dưới tiêu đề là nội dung bài viết của người đăng:
[Chuyện là thế này, khoảng một ngày trước, tôi đột nhiên nhận được một tấm thẻ màu đen thần bí.
Ngay khi tôi nhận được tấm thẻ màu đen này, đồng thời, trước mắt tôi còn hiện lên một dòng chữ, bên tai cũng có thanh âm nhắc nhở. Nội dung là để cho tôi thông qua tấm thẻ này đi bắt một động vật và ký khế ước với nó để nó trở thành thú cưng, còn tôi trở thành một ngự thú sư.
Ban đầu, tôi cho là mình đã nhận được kỳ ngộ gì đó và trở thành nhân vật chính như trong anime.
Nhưng mọi chuyện căn bản không đơn giản như vậy. Ngay khi tôi dựa theo hướng dẫn của tấm thẻ hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, sau đó tôi lại bị đưa đến một địa phương vô cùng nguy hiểm, ở đó có dã thú ở khắp nơi, tôi suýt chút nữa bởi vậy mà chết mất!
Thú cưng của tôi vì bảo vệ cho tôi cũng đã bị thương rất nghiêm trọng, bệnh viện thú cưng gần đó căn bản không có cách nào cứu chữa, bác sĩ cũng phán đoán nó hoàn toàn hết thuốc chữa, tôi nên làm gì bây giờ ?
Tôi có một cảm giác, chúng tôi đã bị khóa lại với nhau, nếu như thú cưng của tôi chết đi thì trên người tôi cũng sẽ xảy ra một chút chuyện không tốt. . . ]
Ngoại trừ đoạn văn miêu tả, người phát bài viết còn đăng kèm một bức ảnh.
Đó là một con mèo cỡ lớn, thân thể như bị hóa đá, đôi mắt đã bị đâm nát, đồng thời còn mất đi một chân. Bộ dáng của nó rất thê thảm, cả người chảy ra máu màu xám, vết thương vô cùng khác thường.
Phương Lan tỏ ra nghiêm túc, nói: "Xem xong chưa ?"
"Ừm." Lộ Nhiên khẽ gật đầu.
Phương Lan cả giận nói: "Vết tương đó có vẻ không đúng lắm, có lẽ bức ảnh đó đã bị photoshop rồi. Tôi nghi ngờ người này. . . là một kẻ ưa thích ngược đãi thú cưng."
Một câu chuyện vớ vẩn đầy lỗ thủng cũ rích như vậy rất có thể là chiêu trò gây sự chú ý của đối phương, nhưng bịa quá giả!
Nghĩ mình là 'người được chọn' sao?
"Đúng vậy!" Lộ Nhiên hùa theo Phương Lan. Có rất nhiều loại người như vậy, nhưng ánh mắt hắn thì vẫn đang dừng lại trên màn hình điện thoại di động.
Thoạt nhìn, bài viết này rất giống thủ đoạn của những kẻ ưa thích ngược đãi động vật tung lên để thu hút sự chú ý.
Tuy nhiên, Lộ Nhiên lại khá nhạy cảm với loại tin tức nhìn như gải dối này.
Hiện tượng siêu nhiên. . .
Trước mắt hắn lập tức hiện ra một hình ảnh, chính là cảnh tượng thành phố bị vô số quái thú xâm lấn. . .
Lại nhớ tới giấc mộng kia rồi. . .
Lộ Nhiên thầm thở dài.
Thật ra, Lộ Nhiên cực kỳ để tâm đến những tin tức về siêu nhiên như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có một bí mật không muốn người khác biết.