A Minh cũng không quan tâm đối phương bi hù chết hay giả chết, bởi theo tiếng hét vừa rồi, Liệp Cẩu bang đã hoàn toàn bị kích động, từ hai bên sân, hơn hai mươi, ba mươi tên to con cầm binh khí tủa ra.
Người cầm đao, người cầm búa, đủ các loại binh khí.
A Minh khẽ liếc qua đám người, rốt cục, hắn nở nụ cười, hắn nhìn thấy một tên cầm kiếm.
Trời mưa giết người, dùng kiếm có vẻ hợp với không khí hơn.
A Minh cảm thấy, bản thân có chút bị người mù lây bệnh, nếu không sao có thể cười dâm đãng như vậy?!
- Chém hắn!
Một tên nam tử cao lớn khoác áo da thú vung tay, hiển nhiên tên này là Thủ lĩnh.
Thi thể hai tên hộ viện đã nói rõ một điều, không có bất cứ chỗ trống nào để hòa đàm hay thương lượng.
Tốc độ A Minh rất nhanh, so với Lương Trình còn nhanh hơn, tuy rằng sức không bằng Lương Trình, nhưng vẫn vượt xa người bình thường.
Cho nên, hai tên cầm đao cầm búa vừa xông lên trước, chỉ cảm thấy ánh mắt khẽ lóe lên, đã bị A Minh vòng tới sau, A Minh khác với Lương Trình, hắn rất quý móng tay của bản thân, không thích dùng móng tay giết người.
Cho nên, tay trái A Minh cầm một cái giũa, đâm vào thái dương tên cầm búa, một bên khác, lại đặt lên tay tên cầm đao, thuận tay kéo tay, đưa đao lên cắt cổ tên cầm đao, giúp đối phương kết thúc một đời dơ bẩn.
Tao nhã, nhanh chóng, không chút dây dưa dài dòng.
Tựa như không phải giết chóc, mà là A Minh đang biểu diễn nghệ thuật.
Hắn nhảy múa trong đám người,
Máu tươi, là hoa mà khán giả tự nguyện dâng tặng.
Tiếng thảm thiết, là tiếng hoan hô ủng hộ.
Chỉ có điều, sau khi giải quyết hai tên, số người tụ lại càng nhiều, lập tức hạn chế không gian mà A Minh có thể hoạt động.
Cảnh tượng một người đối chiến với vô số người vây quanh như trong phim rất khó xuất hiện trong thực tế, mọi người cùng tiếng lên, dù là tướng lĩnh quân lâm thiên hạ, cũng phải về với ông bà ông vải.
Cũng may, A Minh không phải tướng lĩnh bình thường, hắn là Hấp Huyết quỷ, liều chịu hai đao, lao khỏi vòng vây, vọt ra sau lưng tên nam tử cầm kiếm.
Nam tử khẽ quát một tiếng, giơ kiếm đâm tới A Minh.
Ánh mắt A Minh khẽ hiện vẻ thất vọng, bởi trên người đối phương, không phát ra ánh sáng.
Thân thể khẽ chếch qua, tay trái trượt theo mũi kiếm của đối phương, máu tươi tung tóe, A Minh không chút để ý, mãi cho tới khi nắm tới cổ tay đối phương, ép xuống một cái.
Thân thể tên nam tử cầm kiếm lảo đảo, A Minh dễ dàng hé miệng, hai cái nanh lộ ra, tựa như chuồn chuồn lướt nước, lưu lại một vết dấu trên cổ đối phương.
"Phù phù.
Người cầm kiếm ngã lên đất, nhưng kiếm trong tay hắn, đã bị A Minh cầm trong tay.
- Từ khúc của ta đã xong, vậy mà ngươi còn chưa kết thúc.
Thanh âm người mù Bắc truyền tới trong tai A Minh, mà lúc này, người mù vẫn ngồi ngoài xe, tay cầm Nhị hồ.
Lực lượng tinh thần, có thể cách không truyền âm, không bị cản trở.
- Ta nhớ Nhị Tuyền Ánh Nguyệt rất dài.
A Minh thầm đáp.
- Ta quên đoạn sau rồi.
- Được rồi.
- Ngươi dùng kiếm?
- Đúng thế.
- Người biết dùng kiếm sao?
- Ngươi xem thì biết.
- Được, ta lại kéo lại một khúc.
Người mù Bắc cảm thấy bản thân đã làm ra thỏa hiệp lớn nhất.
- Kỳ thực, không cần miễn cưỡng, ta cũng không muốn nghe.
- Yên tâm, có a cổ vũ cho ngươi, không ai có thể đánh bại ngươi.
- Được, người mù, ngươi nói đúng.
Giao lưu tinh thần ngắn ngủi, đám bang chúng liệt cẩu bang đã lần thứ hai giết tới, A Minh đứng đó, không né tránh nhiều như trước, bởi hắn phái cho người mù thấy, kiếm thuật của hắn.
"Phốc!"
Một tên cầm đao chém tới vai A Minh, bắp thịt trên vai co lại, kẹp lấy vết đao, tên bang chúng kia không thể rút đao.
A Minh chém xuống một kiếm, chặt đứt đầu đối phương.
Một tên bang chúng cầm búa khác chém tới sau lưng, A Minh vẫn bất động, nửa người trên vặn vẹo, mũi kiếm quét ngang về sau, cắt qua cổ đối phương, yết hầu tên cầm búa bắt đầu phun máu, ngã rầm trên đất.
Lại có hai tên cầm mâu đâm tới, A Minh cũng không né, mặc kệ trường mâu đâm vào trong thân thể.
Thân thể A Minh run lên, khẽ thả lỏng bắp thịt, bước về phía trước, mặc kệ trước ngực còn cắm hai cây tăm.
Trong nhát mắt, A Minh vọt tới trước mặt tên bang chúng cầm mâu, trong tay chúng còn đang cầm đầu mâu.
A Minh khẽ cười, vung kiếm, trực tiếp chém hai cái.
Bọn hắn buông tay, ngã xuống.
Thân thể A Minh bắt đầu nghiêng về sau, dùng hai thanh trường mâu vẫn cắm trong cơ thể làm chống, tay nắm kiếm, thân nghiêng bốn lăm độ.
Đồng thời mở miệng:
- Kiếm của ta, thế nào?
Bên ngoài, người mù Bắc yên lặng hạ đàn.
Từ trong túi lấy ra cái khăn mà phu nhân giáo úy kia tặng.
Xoa xoa hạt mưa trên trán, cảm khái nói:
- Hảo tiện.
(Chơi chữ, chữ kiếm và chữ tiện có phát âm giống nhau)