Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!

Ma Lâm Thiên Hạ

Thuần Khiết Tích Tiểu Long 12-04-2023 11:53:53

- Mặc khác, còn một chuyện rất thú vị, trong các văn kiện của huyện nha, có một tin tức rất hay, là ở phương Tây, cũng có đại đế quốc, hai bên giao du rất mật thiết, thường thường sẽ có sứ đoàn phương tây đi qua hoang mạc, vào tới yên quốc, lại từ Yến quốc đi các quốc gia khác. Thế giời này, cổ đại đông tay giao lưu nhiều hơn thế giới trước của chúng ta nhiều lắm. Đây là tri thức phổ cập về địa lý, chờ người mù nói xong, Trịnh Phàm đã ăn xong chén cháo thứ nhất. Chờ Trịnh Phàm bưng chén cháo thứ hai, người mù Bắc bắt đầu báo cáo về các phương diện khác, cũng chính là hệ thống sức mạnh của thế giới này. - Thế giới này, thú vị ở chỗ vừa có tu sĩ, vừa có ma pháp, đấu khí, võ giả... chủng loại phong phú. Vị Vương công tử kia, a, hắn tên là Vương Phúc Kỳ, là đệ tử chi thứ của Vương gia Bắc Phong quận, lần này tới Hổ Đầu thành, chính là tới du lịch, muốn thưởng thức phong tình hoang mạc, Vương gia ở Bắc Phong quận, cũng tính là một gia tộc không lớn không nhỏ. Phương tây chủ tu ma pháp đấu khí, phương đông là tu sĩ cùng võ giả, tất cả đều lấy cửu cấp để phân chia, cửu mạt nhất tôn. Tên hộ vệ hôm qua, ngay cả Cửu phẩm cũng chưa tới, hoặc nói là sắp bước vào Cửu phẩm, luyện được chút nội lực. Hôm qua, vị phu giân giáo úy kia có nói cho ta, phu quân của nàng ta chỉ kém nửa bước là đạt tới Cửu phẩm, thế hưng muốn giết một người mù, cũng có thể dễ dàng như giết một con kiến. Vương gia này cũng lấy võ truyền gia, Vương Phác Kỳ có thân phận hơn người bình thường nhiều, nhưng cho cùng chỉ là con cháu chi thứ, hộ vệ cũng chỉ là nhân vật bất nhập lưu. A, đúng rồi, tọa kỵ kỳ lạ xuất hiện lúc trước, hẳn là Tỳ thú. Tương truyền, Hoàng đế khai quốc của Yến quốc có một đầu tọa kỵ Tỳ Hưu, sau khi lập nên Yến quốc, các đời Hoàng thất Yến quốc dựa vào huyết thống đầu Tỳ Hưu kia để lai tạo ra tạp giống, nhưng dù là tạp giống Tỳ thú cấp thấp nhất, cũng không phải người thường có thể sở hữu. Người từ kinh thành tới, hắn sẽ có một thớt. Đa phần là ở trong các đội quân tinh nhuệt. Kỳ thực, với dân chúng bình thường mà nói, thế giới này, chỉ hạn chế trong mảnh đất nhỏ trước mắt, có những lúc, ngay cả niên hiệu hiện tại là gì cũng không biết, chỉ biết ăn bữa nay lo bữa mai. Lúc trước, khách sạn kinh doanh nửa năm, nhưng lại không chút hiểu biết về hệ thống sức mạnh của thế giới này, có thể thấy rõ, bầu trời của giai cấp bình dân, thực sự quá chật hẹp. - Mấy thứ này, không có gì mới. Trịnh Phàm gắp chút dưa muối vào trong bát, ăn nốt chút cháo còn lại, sau đó bỏ bát đũa xuống. Duỗi duỗi thắt lưng, nói với người mù Bắc: - Ma pháp, đấu khí, tu chân, võ giả... đã sớm bị viết tới nát bét. Nhưng một bên là xem thế giới trong phim ảnh, một bên là cảm nhận thế giới thực, cảm giác tuyệt không giống nhau, giờ ta có chút hưng phấn. Người mù Bắc nghe vậy gật đầu, biểu thị đồng ý, hắn cũng rất hưng phấn, các đồng liêu của hắn cũng rất hưng phấn. Lập tức, người mù Bắc vừa ăn xong một chén cháo, đổi sang một chén khác, nói tiếp: - Chủ thượng, hiện trước mắt có hai vấn đề, thứ nhất là tìm đường quay về. - Cái này có thể bỏ qua. Trịnh Phàm không chút do dự. Tuy rằng hắn còn khủng hoảng về thế giới này, nhưng Trịnh Phàm hắn vẫn không muốn phải về, hắn tự sát mà đến được đây, hơn nữa thế giới kia cũng không thân không thích, còn bị đau ốm dằn vặt mấy năm trời, lúc rời đi không có ràng buộc, cho nên cũng không cần tìm đường quay về. Người mù Bắc có chút bất ngờ với ý của Trịnh Phàm, nhưng quyền lựa chọn là của Trịnh Phàm, thứ hắn cần, là tiếp tục nói: - Chuyện thứ hai, chính là dựa theo kế hoạch lúc trước của chủ thượng, chúng ta cần tăng sức mạnh của bản thân. Hiện tại, chúng ta có một khách sạn, cũng chỉ có một khách sạn. Trong nửa năm nay, khách sạn vẫn luôn trong trạng thái đình trệ. Bởi quy mô này, tiền kiếm được cũng chỉ đủ sinh hoạt, liên kết chút nha môn cùng bang phái, tìm kiếm che chở, nằm ở vị trí an toàn. Cũng không phải đám Phong Tứ Nương không có năng lực kinh doanh khách sạn, mà là không cần phải làm thế, bọn hắn chỉ là khách quan đò của thế giới này, không có chỗ dựa, không có căn cơ, làm tới mức này đã là khá, nếu còn làm lớn hơn, đoán chừng sẽ bị đám sói đói của thế giới này để ý. Đương nhiên, giờ đã không còn lo lắng, bởi Trịnh Phàm đã tỉnh, đã xác định con đường thứ hai, bọn hắn đang biến thành sói. - Đầu tiên, chúng ta cần phải có tiền cùng sức ảnh hưởng. Người mù Bắc ung ung thong thả nói: - Đây là giai đoạn ban đầu, trong giai đoạn này, tiền cùng sức mạnh phải tiến hành một cách song song. Bởi lúc này, có tiền mà không có sức ảnh hưởng, sẽ rất nguy hiểm. - Nói cụ thể đi. Trịnh Phàm nhắc nhở. Hắn hiểu rõ, trong thất đại Ma vương này, người mù Bắc có vai trò như một vị cố vấn. - Trước làm từ nhỏ tới lớn, chúng ta đang ở Hổ Đầu thành, như vậy kế hoạch bước đầu phải lấy Hổ Đầu thành làm hạt nhân. Trước hết chúng ta phải tạo thế lực thuộc về chúng ta, trước khi điều kiện nổi dậy chưa thành thục, thế lực chúng của chúng ta chỉ có thể phát triển trong bóng tối, điều này cũng là thứ đám người chúng ta am hiểu nhất. Trước khống chế các tiểu bang phái của Hổ Đầu thành, sau đó từ từ hình thành bang phái lớn nhất trong thành, mời chào một đám thủ hạ có thể làm việc, chí ít không cần phải khổ sở như hôm qua, chuyện gì cũng phải tự đi làm. Đồng thời còn cần liên hệ với quan phương Hổ Đầu thành, đây là giai đoạn thứ nhất. Giai đoạn thứ hai, chúng ta có thể thành lập Mã phỉ trong hoang mạc, đánh cướp, bảo hộ... tích lũy những thùng vàng đầu tiên. Đồng thời cũng tiện để thông với các thế lực trong Hổ Đầu thành, tạo một con đường chia chác. Giai đoạn thứ ba, lại thông qua số tích lũy ban đầu đã đạt được, cộng với những quan hệ đã có, thành lập đội buôn thuộc về chúng ta, tẩy trắng bản thân. Sau khi thành công cả ba giai đoạn này, kế hoạch ở Hổ Đầu thành của chúng ta cơ bản cũng hoàn thành. Chí ít, trong chúng ta đã đứng vững bước chân trong Hổ Đầu thành này, bước kế tiếp, cần phải quy hoạch cẩn thận hơn. Cuối cùng, người mù Bắc nói thêm một câu: - Mời chủ thượng cho ý kiến. Trịnh Phàm lắc đầu cười một tiếng, thành thật nói: - Ta không có ý kiến khác, ta cảm thấy ngươi đã quy hoạch rất tốt, cơm cũng cần ăn từng miếng một, ừm, chính là như vậy. - Chủ thượng anh minh. Trịnh Phàm: "..." Nịnh tới mức này, quá con mẹ nó vô sỉ. - Nếu có chuyện gì mà ta có thể hỗ trợ, ngươi cứ trực tiếp nói với ta, tuy rằng... - Điều thuộc hạ cần, là tín nhiệm của chủ thượng! - A... ta rất tin tưởng ngươi! Trịnh Phàm nghiêm túc nói. Người mù Bắc lắc đầu cười một cái, nói: - Không, chủ thượng ngươi không. - Ta thực sự rất tin tưởng ngươi! - Không, chủ thượng ngươi không. - Ngươi rất thông minh, ta tin tưởng ngươi! - Không, chủ thượng ngươi vẫn không. - Ta thực sự tín nhiệm ngươi! - Không, chủ thượng, ngươi vẫn không. - Ta... ta tin tưởng ngươi!!! - Vẫn... không. - Chuyện này giao cho ngươi sắp xếp, ta rất yên tâm. - Không, chủ thượng ngươi vẫn không. - Van ngươi, ta rất tin tưởng ngươi a! Trịnh Phàm hô gào tới mức khô cả cổ. Sau một khắc, ba cây cải bẹ trong đĩa bỗng bồng bềnh bay lên, rơi vào trong bát cháo người mù Bắc. Người mù Bắc nở nụ cười, lấy muối rắc lên cháo, thỏa mãn nói: - Thuộc hạ đa tạ chủ thượng đã tín nhiệm. - Ừm. Trịnh Phàm lễ phép gật đầu, hắn cảm thấy bản thân nên duy trì chút khoảng cách với người mù kỳ quái này. Người mù Bắc bỏ chén cháo xuống, cầm khăn lau miệng, nhẹ giọng nói: - Ta đã xong, các ngươi tiếp tục.