Ổ nhện.
Tô Mộ Vũ đứng trong sân, sau lưng hắn là mười người, ngoài Sửu Ngưu và Mão Thố thì Tử Thử, Dần Hổ, Thần Long, Tị Xà, Ngọ Mã, Vị Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Tuất Cẩu, Hơi Trư đều cung kính đứng ở đó.
"Ta nghĩ các ngươi cũng đoán được nguyên nhân thật sự khiến Sửu Ngưu phải rời khỏi." Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Mười người phía sau không đáp lời, ai nấy siết chặt binh khí trong tay.
"Nhưng không cần nói ra, tất cả mọi chuyện, sau khi kết thúc sẽ có đáp án." Tô Mộ Vũ đột nhiên hạ thấp giọng: "Nhưng ta biết, Sửu Ngưu không phải người duy nhất."
"Thủ lĩnh..." Dần Hổ không nhịn được gọi.
"Không cần nhiều lời, cho dù thế nào đi nữa." Tô Mộ Vũ xoay người, cắm dù xuống đất: "Ít nhất ngày hôm nay, xin mọi người hãy bảo vệ chu toàn cho ổ nhện này."
"Rõ!" Mọi người đồng thanh.
Trong phòng trong, một trăm cái nến đỏ đã được đốt sáng, được mười tám mặt gương đồng phản xạ, khiến toàn bộ căn phòng sáng trưng. Bạch Hạc Hoài hít một hơi thật sâu, ngồi trước mặt đại gia trưởng: "Đại gia trưởng, đã sẵn sàng chưa."
Lúc này đại gia trưởng đang để trần nửa thân trên, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, ngồi ngay ngắn trên mặt đất, Miên Long Kiếm đặt bên cạnh. Ông vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe Bạch Hạc Hoài gọi như vậy mới mở mắt, gật đầu nói: "Thần y, mời bắt đầu đi."
"Được." Bạch Hạc Hoài nhẹ nhàng kéo tay, một mảnh vải đỏ trải ra dưới đất, bên trên che kín châm bạc, được ánh nến chiếu rọi lại tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Cô vung tay, ba mũi châm bạc ghim vào trước ngực đại gia trưởng, đại gia trưởng kêu lên một tiếng, trực tiếp nôn ra một ngụm máu trắng.
"Đã tới mức này rồi cơ à..." Bạch Hạc Hoài khẽ nhíu mày, lại vung tay, ba mũi châm bạc bắn lên không, cắm lên đỉnh đầu đại gia trưởng. Tiếp đó toàn thân đại gia trưởng có khí nóng bốc lên nghi ngút, nến đỏ trong và gương đồng trong phòng đồng thời xao động.
Ngoài ổ nhện.
Hai thanh quỷ đao của Tạ Phồn Hoa chém xuống, hầu như không có chút âm thanh nào, cánh cửa lớn phía trước đã bị chém mở. Hắn tung người nhảy vào trong, năm người còn lại đều đi theo phía sau.
"Vô Thanh trận, đừng tạo ra bất cứ âm thanh gì." Tạ Thiên Cơ hạ giọng nói.
Tạ Thiên Cơ vừa dứt lời, trong sân đột nhiên vang lên tiếng chuông đồng. Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên mái hiên bốn phía xung quanh treo đầy chuông đồng nho nhỏ. Giờ phút này tất cả chuông đồng đều rung động, âm thanh càng lúc càng vang vọng, cùng lúc đó, mấy trăm mũi tên đồng thời bắn về phía họ, hầu như không cho bọn họ cơ hội chuẩn bị, chỉ muốn bắn bọn họ thành con nhím.
"Thủ lĩnh đoán không sai, quả nhiên tối nay có người tới." Dần Hổ hạ xuống đất, đi tới quan sát thi thể sáu người, hắn dùng đao gạt thi thể đầu tiên, cả kinh nói: "Con rối!" Hắn vô thức nhảy lùi lại phía sau, nhưng thi thể kia còn nhanh hơn hắn một bước, trực tiếp giơ tay đánh về phía hắn. Dần Hổ vung trường đao trong tay, chém cánh tay kia thành ba khúc.
Thi thể này vốn không phải người sống, mà được làm bằng gỗ.
Chỉ thấy trong năm thi thể có một người đứng dậy, hắn mặc áo trắng, thân hình gầy gò, sắc mặt trắng bệch khác thường.
"Thuật con rối giết người, ngươi là Mộ Bạch." Dần Hổ quát khẽ.
"Tạ gia, Tạ Hổ Khiếu, ngươi không còn nhạy bén như xưa." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng Dần Hổ.
Dần Hổ cả kinh, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không ngờ tốc độ của kẻ này lại nhanh chóng tới mức hắn chẳng hề phát hiện ra. Hắn vội vàng xoay người, vô thức vung đao lên, dựa vào trực giác được huấn luyện trong nhiều năm làm sát thủ chặn được đao kia, nhưng vẫn bị đánh bay hơn mười bước, phải nhờ Thần Long tới trợ giúp giơ tay đỡ lấy, mới ngừng được thế lui.
"Người thừa kế Long Nha Đao à." Thần Long cảm khái: "A Hổ, xem ra Tạ gia xuất hiện một thanh đao còn tốt hơn chúng ta."
"Tạ Long Ngâm, Tạ Hổ Khiếu." Mộ Bạch cười nói: "Cho ngươi đối phó với cả hai thanh đao này cùng lúc, có hài lòng không? Bất Tạ?"
"Ngươi là Bất Tạ." Dần Hổ càng kinh ngạc: "Ngươi đã lớn vậy rồi à?"
"Năm xưa ngươi là người đầu tiên dạy ta đao pháp." Tạ Bất Tạ tung người nhảy tới: "Ta chờ trận chiến này đã lâu."
"Thằng nhóc đao si năm xưa đã trở thành đao si chân chính rồi." Thần Long rút trường đao ra, cùng Dần Hổ lao về phía trước giao chiến với Tạ Bất Tạ. Tạ Bất Tạ cầm một thanh Long Nha Đao giao chiến với hai thanh trường đao nhưng không hề rơi xuống hạ phong.
Lúc này Tạ Thiên Cơ thật sự mới xuất hiện trên mái hiên, vung tay ném ra một thanh phi đao, cắt đứt tất cả chuông đồng xung quanh: "Để ta phá trận, các ngươi cứ đi trước đi."
"Đừng coi thường chúng ta." Tám người đeo mặt nạ đồng thời xuất hiện, không ngờ toàn bộ Mười Hai Con Giáp đang ở trong phủ đều hiện thân.
"Không tệ, không tệ, đánh với các ngươi trước đã." Mộ Thanh Dương mặc đạo bào tùy ý lao tới, ném Đào Hoa tệ lên trời, cuối cùng mặt hoa đào rơi xuống tay hắn, hắn cười nói: "Ha ha ha, mặt hoa đào, đại cát."
"Mộ gia, Giả Đạo Sĩ." Tử Thử tung người nhảy tới, tay cầm song giản đánh về phía Mộ Thanh Dương.
Mộ Thanh Dương thần sắc không đổi, vẫn mỉm cười lạnh nhạt. Chỉ thấy Mộ Tuyết Vi mặc áo bạc lướt qua bên cạnh, trực tiếp xuất chưởng nắm lấy thanh giản bên phải, một làn sương mù màu trắng theo thanh giản đánh về phía Tử Thử.
"Cẩn thận, cô ta là Độc Hoa!" Sau lưng có người nhắc nhở.
Tử Thử vội vàng lui lại phía sau, múa song giản trong tay, đánh tan làn khói độc kia.
"Tô Mộ Vũ đang ở đâu?" Mộ Tuyết Vi hỏi.
"Đừng có tơ tưởng tình nhân trong mộng của ngươi nữa." Mộ Thanh Dương bất đắc dĩ lắc đầu: "Chúng ta tới làm chính sự."
"Ngươi muốn gặp Tô Mộ Vũ, đơn giản thôi, giết sạch những người này là gặp được." Mộ Bạch vung tay, bốn con rối bên cạnh đứng thẳng dậy.
Lúc này Tô Mộ Vũ đang đứng ngoài hành lang gấp khúc ngoài gian phòng của đại gia trưởng, nghe bên ngoài có tiếng giao chiến, chậm rãi xoay tròn cây dù trong tay.
"Ngươi cảm thấy bọn họ có đánh được tới đây không?" Lão già lưng còng xuất hiện bên cạnh Tô Mộ Vũ.
"Bọn họ lấy được bản vẽ của ổ nhện này, hơn nữa còn bố trí cao thủ chuyên phá trận, ổ nhện cũng mất đi ý nghĩa." Tô Mộ Vũ nói đầy ẩn ý.
"Người có thể lấy được bản vẽ ổ nhện này không nhiều." Lão già lưng còng mỉm cười, có vẻ hơi dữ tợn: "Lão hủ là một trong số đó."
"Ta tin tưởng tiền bối." Tô Mộ Vũ nói thẳng.
"Ồ? Ta còn tưởng Khôi đại nhân đã liệt ta vào danh sách tất sát." Lão già lưng còng chậm rãi nói.
"Đang ở bước đường cùng, có đôi lúc chúng ta cũng bất lực, chỉ còn lại có lòng tin. Ví dụ như ta tin tưởng mọi người ngoài sân trước, cho dù trong số họ đã có người phản bội ta. Ví dụ như ta tin tưởng tiền bối, tiền bối là loại người, cho dù ta có phản bội Chu Ảnh, ngươi vẫn sẽ canh gác bên cạnh đại gia trưởng." Tô Mộ Vũ ngừng xoay dù.
"Đúng là những lời khiến người ta cảm động." Lão già lưng còng chậm rãi đi ra sân trước."Cảm động tới đáng để ta đi nộp mạng."