Cửu Tiêu thành, trời đổ mưa như trút nước, cứ như vậy, lại hai ngày trôi qua.
Tô Mộ Vũ đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu nhìn màn mưa.
Nhiều ngày nay, Mộ Vũ Mặc vẫn không trở về, đây không phải tín hiệu tốt. Nhưng cũng may, Đường Liên Nguyệt không đuổi theo, ít nhất Mộ Vũ Mặc có thể cầm chân Đường Liên Nguyệt, nhưng phương thức ra sao thì không thể biết được.
"Hy vọng không có chuyện gì." Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng.
"Ngươi đang lo cho Vũ Mặc tỷ tỷ?" Bạch Hạc Hoài đột nhiên xuất hiện sau lưng Tô Mộ Vũ.
"Đúng vậy." Tô Mộ Vũ gật đầu nói.
"Ngươi thích cô ấy à?" Bạch Hạc Hoài lại hỏi.
"Thích, nhưng không phải loại thích mà ngươi tưởng tượng, là cảm giác thích của người nhà." Tô Mộ Vũ trả lời.
Bạch Hạc Hoài lè lưỡi: "Cách nói cũ rích, ta sẽ không nói với cô ấy đâu."
"Thật đấy. Vũ Mặc và chúng ta lớn lên cùng nhau. Có lẽ Xương Hà thích cô ấy." Tô Mộ Vũ cúi đầu nói: "Ta không biết."
Bạch Hạc Hoài sửng sốt, sau đó lắc đầu liên tục: "Quan hệ giữa các ngươi thật rối loạn, phì phì phì."
"Đã hai ngày rồi, thần y chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Tô Mộ Vũ không muốn tán gẫu nữa, trực tiếp thay đổi đề tài.
"Đương nhiên, cho người chuẩn bị một trăm cái nến đỏ và mười tám mặt gương đồng đặt trong phòng. Thân thể của đại gia trưởng đã tĩnh dưỡng gần đủ rồi. Ta nghỉ ngơi một ngày, mai sẽ dùng Di Hồn Đại Pháp!" Bạch Hạc Hoài tự tin nói.
"Vậy xin nhờ thần y." Tô Mộ Vũ xoay người, đặt một mũi tên vào tay Bạch Hạc Hoài: "Đây là Trùng Thiên Tiễn do Lôi môn chế tạo, lúc nguy hiểm ngươi rút cơ quan bên dưới, mũi tên sẽ bay ra, sau khi đánh trúng đối thủ sẽ nổ mạnh. Trong thời khắc mấu chốt có thể cứu ngươi một mạng."
"Hỏa khí Lôi môn, chắc đắt lắm hả." Bạch Hạc Hoài quan sát mũi tên kia.
Tô Mộ Vũ thản nhiên cười nói: "Trước kia từng kề vai tác chiến với Lôi môn, là món quà bọn họ đưa tặng lúc đó."
"Lôi môn chẳng phải danh môn chính phái à? Sao lại kề vai tác chiến với Ám Hà các ngươi?" Bạch Hạc Hoài nghi hoặc.
"Ám Hà, không phải kẻ địch của bất cứ ai." Tô Mộ Vũ trả lời.
Ngoài Cửu Tiêu thành, đình Liêu Lạc.
Bộ áo tím của Mộ Vũ Mặc đã ướt đẫm, phác họa từng đường cong yểu điệu của cô. Đối với nam nhân bình thường, cảnh tượng này cực kỳ quyến rũ, đáng tiếc, người mà cô phải đối mặt lại là Đường Liên Nguyệt. Đường Liên Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Ngươi đúng là nữ nhân vướng víu."
"Vướng víu? Có phải đang khích lệ ta không?" Mộ Vũ Mặc trông có vẻ đã kiệt sức, tựa nghiêng vào cái bàn đá trong đình.
Đường Liên Nguyệt sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, cả giận nói: "Đủ rồi. ta không muốn giết ngươi, nhưng lòng kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn."
"Giết người à... thật ra, ta đã sắp chết rồi." Mộ Vũ Mặc đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tay phải che ngựa, gục một chân xuống đất.
Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, mấy ngày nay Mộ Vũ Mặc đã diễn cảnh giả chết mấy lần, hắn rất khó tin nữ nhân trước mặt. Nhưng lần này Mộ Vũ Mặc ngã xuống đất, chẳng bao lâu sau đã không còn tiếng động.
Con ngươi của Đường Liên Nguyệt hơi nhíu lại, tiếp đó xoay người bước đi, nhưng đi mấy chục bước rồi lại không nhịn được quay đầu. Mộ Vũ Mặc vẫn nằm đó, không hề nhúc nhích.
Không phải chết thật đấy chứ. Đường Liên Nguyệt lạnh lẽo suy nghĩ.
Nữ nhân này và hắn không thân cũng chẳng quen, thậm chí còn là hộ vệ của kẻ địch, dọc đường đã gây ra không ít phiền phức cho hắn. Cô ta chết còn là chuyện tốt với hắn. Nhưng, vì sao trong lòng cứ thấy hơi bất an?
Cuối cùng Đường Liên Nguyệt khẽ thở dài một tiếng, xoay người đi ngược lại, hắn nhìn Mộ Vũ Mặc dưới đất, nhẹ giọng nói: "Ta cứu ngươi chỉ là vì ta không thích giết người, cũng chưa bao giờ giết người." Hắn cúi xuống, định kiểm tra thương thế của Mộ Vũ Mặc, nhưng Mộ Vũ Mặc đột nhiên xoay người, ôm lấy cổ Đường Liên Nguyệt.
"Quả nhiên ngươi lại lừa ta!" Đường Liên Nguyệt nắm lấy Chỉ Tiêm Nhận.
Nhưng lúc này cánh tay Mộ Vũ Mặc ôm lấy Đường Liên Nguyệt lại mềm yếu vô lực, chỉ như nhẹ nhàng treo lên, Mộ Vũ Mặc sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn mỉm cười: "Quả nhiên ngươi vẫn quan tâm tới ta."
"Ngươi!" Đường Liên Nguyệt thở dài bất đắc dĩ.
"Lần này phải chết thật rồi, ám khí của ngươi quá lợi hại, ta không thể đánh nổi, còn lại giao cho bọn Vũ ca thôi." Mộ Vũ Mặc nhắm hai mắt lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi không chết được." Đường Liên Nguyệt nhẹ nhàng vỗ lên lưng Mộ Vũ Mặc, truyền nội lực của mình cho cô. Mộ Vũ Mặc chỉ cảm thấy trên người có một luồng khí nóng nhưng vẫn không tỉnh lại, chỉ ôm Đường Liên Nguyệt càng chặt hơn. Đường Liên Nguyệt hơi xấu hổ, quay mặt đi, nhưng cũng chẳng có cách nào, đành bế cô lên, ra khỏi đình Liêu Lạc, đi về phía Cửu Tiêu thành.
Quán trọ Lạc Cửu Tiêu.
Tô Triết đun một bình trà, tự mình châm thuốc, ngồi trong góc ngắm mưa phùn ngoài cửa sổ, có vẻ khá khoái chí. Tô Xương Hà từ trên tầng đi xuống, thấy bộ dạng của Tô Triết, cười nói: "Triết thúc sống thật an nhàn."
"Bây giờ ta chỉ lòa một thanh kiếm trong tay người khác, bảo toa loàm thì toa loàm, những lúc khác, toa cũng lòa một ông lớn." Tô Triết hút thuốc, mắt ngắm mưa phùn ngoài cửa sổ, đột nhiên nói một câu lưu loát: "Hy vọng khi cơn mưa này tạnh, mọi chuyện cũng có thể kết thúc."
"Đúng vậy, cơn mưa này sắp kết thúc rồi." Chưởng quầy của quán trọ ngồi bên quầy, uể oải ngáp một cái. Cơn mưa này khiến cho quán trọ cũng không buôn bán được, toàn bộ đại sảnh trống rỗng, chỉ có bàn của Tô Triết là có người. Còn khách khứa trên tầng, mấy hôm trước không hiểu sao lại trả phòng, cứ tiếp tục như vậy không khéo quán trọ Lạc Cửu Tiêu này sẽ phải đóng cửa. Đang lúc chưởng quầy ảo não, một nam tử áo đem bế một cô gái áo tím đi vào quán trọ Lạc Cửu Tiêu.
Chính là Đường Liên Nguyệt và Mộ Vũ Mặc.
Tô Triết cả kinh bàn tay lật một cái, một cái mặt nạ da người lập tức đắp lên mặt Tô Xương Hà.
Đường Liên Nguyệt nghe động tĩnh quay đầu lại, thấy một nam tử tướng mạo bình thường đang đứng đó nhìn mình, một nam tử trung niên khác thì ngồi hút thuốc, còn mỉm cười quan sát Mộ Vũ Mặc trong lòng hắn: "Vị tiểu huynh đệ này, diễm phúc không ít đâu."
Đường Liên Nguyệt khẽ nhíu mày, không để ý tới lời nói của hắn, quay sang hỏi chưởng quầy: "Chưởng quầy, cho một gian phòng hảo hạng."
"Một gian?" Chưởng quầy mỉm cười: "Đến ngay đây, phòng thượng khách tốt nhất! Lai Phúc, dẫn khách lên tầng!"
Tô Xương Hà chạm tay vào dao găm trong tay áo, Tô Triết cười nói: "Tấc Chỉ Kiếm và Chỉ Tiêm Nhận của hắn, rốt cuộc cái nào mạnh hơn?"
Tô Xương Hà cười lạnh: "Triết thúc muốn biết đáp án này lắm à?"
"Ngươi cũng muốn biết lắm nhỉ. Nhưng Đường Liên Nguyệt là do ngươi kéo tới, để đối phó với đại gia trưởng, còn con bé của Mộ gia kia." Tô Triết hút một hơi thuốc: "Trong thiên hạ có nam nhân nào nhìn thấy mà không động tâm kia chứ?"