Vừa rồi gã hầu kia gặp phải quỷ đã bị dọa vỡ mật, đâu còn chú ý Lục Văn Tú đang nói cái gì, mặt hắn trắng bệch, quỳ trên mặt đất.
Ninh Vương phu nhân sắc mặt khó coi, cũng vội vàng cho người lôi tên hầu kia qua đây, nói: "Ngươi nói đi, vừa nãy tại sao lại xảy ra chuyện?"
Nhưng lão phu nhân hoàn toàn không quan tâm đến lời biện minh của Lục Văn Tú, trong lòng bà đã nhận định tên đích tử này là một tên phế vật vô dụng.
Bà chuyển tầm mắt sang góc Lục Hoán, cố định tầm mắt.
Vừa rồi mình rơi xuống nước, vậy mà thứ tôn này là người đầu tiên nhảy xuống cứu mình lên.
Lão phu nhân trầm giọng, bỗng nhiên vẫy vẫy tay với Lục Hoán, nói: "Ngươi lại đây."
Lục Hoán vắt các góc áo đến mức dường như không còn nước chảy nữa, nhưng cả người vẫn ướt đẫm, môi hắn cũng lạnh trắng bệch, nhưng khí phách so với tên Lục Văn Tú đang nằm bò trên đất kêu cha khóc mẹ lại khác nhau một trời một vực.
Hắn lặng lẽ đi về phía lão phu nhân.
Mà đến lúc này cũng không có người nào đưa cho hắn một chiếc khăn khô để lau.
Túc Khê nhìn thấy thái độ này của lão phu nhân, biết chắc mình bước đầu hoàn thành nhiệm vụ "được lão phu nhân khen ngợi". ... Nhưng nàng nhìn cảnh lộn xộn này bên bờ suối, không biết tại sao trong lòng lại không vui.
Nàng buông bàn chải đánh răng xuống, nhìn tên nhóc cả người ướt đẫm bước từng bước một xuống hàng lang, đột nhiên trong lòng có một chút thương cảm với nhân vật trong game.
Ngón tay Túc Khê chuyển động, không nhịn được mà lấy ngón tay cái gạt đi vết ướt đẫm trên màn hình, từ sợi tóc đến chân tên nhóc đều tản ra khí lạnh rùng mình.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi, nhưng nàng lại không nhịn được mà cộng hưởng với nhân vật trong game.
Thậm chí đã nảy sinh ý muốn hoàn thành càng nhiều nhiệm vụ nhanh hơn một chút, giúp nhóc con sớm bước lên vị trí cửu ngũ chí tôn, như vậy sẽ không ai còn dám khinh thường hắn nữa. ...
Mà Túc Khê không biết là trong chớp mắt Lục Hoán đang muốn nhấc chân bước lên hành lang dài kia, chân hắn dừng một chút, thấy lạ nhịn không được mà ngẩng đầu.
Vừa rồi hắn cảm giác người đẫm băng lạnh trong nháy mắt ấm áp, giống như được khoác một chiếc áo mềm mại, đây là sự dịu dàng mà thế gian này chưa bao giờ cho hắn.
Nhưng cảm giác đó chỉ là thoáng qua.
Lục Hoán chỉ nhíu nhíu mày rồi tiếp tục đi đến phía lão phu nhân.
Sáu nha hoàn đang vây quanh xung quanh Lão phu nhân, hai người bận bịu lau khô tóc cho bà, hai người khác nhanh chóng lấy chăn bông khoác lên người và, hai người còn lại lấy đá cuội nóng được bọc trong khăn vải ấn lên cánh tay của Lão phu nhân, lúc này khuôn mặt lạnh đến trắng bệch, tím bầm của Lão phu nhân mới tốt lên một chút.
Hơi lạnh trong miệng đã giảm bớt, nàng đưa mắt nhìn về phía Lục Hoán "Ngươi đã cứu ta, ngươi có muốn thưởng gì không?
Nghe thấy lời Lão phu nhân vừa hỏi, sắc mặt Ninh Vương phu nhân càng trở nên khó coi.
Hôm nay nàng mời Lão phu nhân đi ra ngoài ngắm hoa mai, định lấy lòng Lão phu nhân, nhưng ai ngờ lại giống như đụng phải ma quỷ, xảy ra chuyện bất trắc! Văn Tú bị Lão phu nhân chán ghét và giận lây thì thôi đi, vậy mà còn để Lục Hoán nhân cơ hội, có được sự ưu ái của Lão phu nhân!
Lão phu nhân ở Phủ Ninh Vương nói một là một, đến cả Ninh Vương cũng phải nể người mẹ trong gia đình có truyền thống làm võ tướng này vài phần, nếu để Lục Hoán có được sự yêu thích của Lão phu nhân, vậy những ngày tháng sau này của bản thân còn có thể yên ổn sao?
Muốn thưởng gì sao -một thứ tử như hắn có còn thể muốn điều gì? Đương nhiên là muốn ngồi ngang hàng với hai đích tử rồi!
Ninh Vương phu nhân nổi giận trong lòng, lại không dám thể hiện ngoài, chỉ quan tâm đứng bên cạnh Lão phu nhân, nhẹ nhàng nói với Lục Hoán: "Nếu Lão phu nhân đã muốn ban thương cho ngươi, ngươi cứ mạnh dạn nói đi."
Mà trong lòng Lão phu nhân đương nhiên cũng có suy tính.