Chương 16

Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật

Minh Quế Tái Tửu 31-03-2024 00:03:55

Túc Khê tạm thời không nghĩ tới phải làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện chính này, đang muốn tắt màn hình, đi xem nhân vật của nàng đang làm gì một chút. Điện thoại di động bỗng nhiên chuyển tới một cuộc gọi, phía trên hiện lên tên người gọi là "Cô". Nàng vội vàng tắt trò chơi, ấn nghe máy. "Con nghe đây cô." Túc Khê rụt lại vào trong chăn, chân hơi lạnh một chút, theo thói quen nằm cuộn thành một vòng. Chắc là bà biết mình gãy xương nằm viện, nên gọi điện thoại tới hỏi han quan tâm, vì vậy còn không chờ bà ấy nói chuyện, nàng vội vàng cười ha ha nói: "Cô, chân cháu không sao, chỉ là trong đại hội thể thao bị gãy một chút, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian nữa là có thể trở về đi học." Nhưng ai biết là bên kia do dự một lát rồi nói: "Khê Khê à, cháu không sao cô cũng yên lòng, nhưng mà cháu rảnh rỗi có thể giúp cô thúc giục cha mẹ cháu một chút không, để bọn họ sớm trả cô một trăm nghìn, bây giờ cũng sắp hết năm, cô cũng gấp cho em họ cháu đóng học phí của kỳ mới..." "Một trăm nghìn?" Túc Khê có chút mơ màng, cha mẹ mượn tiền của cô lúc nào, tại sao nàng hoàn toàn không biết? "Đúng, vốn dĩ đã nói là để cho cha mẹ cháu sang đầu mùa xuân năm sau trả lại, nhưng ở đây cô cũng có việc gấp cần tiền, nên..." Giọng cô nàng có hơi lúng túng. Túc Khê cũng cảm thấy có chút khó chịu, dẫu sao bị gọi điện đòi nợ cũng không phải chuyện vinh hạnh gì. Nàng cắn môi một cái, nói: "Được, cô, yên tâm đi, cháu sẽ hỏi." Tắt điện thoại xong, Túc Khê cầm điện thoại di động ngẩn cả người. Nhà máy của cha mẹ xảy ra vấn đề gì à, sao lại đột nhiên mượn tiền? Mặc dù nhà Túc Khê cũng không được gọi là giàu có, nhưng cũng coi như là đủ ăn đủ mặc, từ nhỏ đến lớn cha mẹ cũng không để cho nàng phải lo lắng gì về chuyện tiền bạc, tiền tiêu vặt được cho mặc dù không phải là nhiều nhất trong số các bạn học, nhưng cũng không ít. Các loại lớp học phụ đạo, lớp học năng khiếu cũng đều là nàng thích cái gì thì học cái đó. Vì vậy đột nhiên Túc Khê nghe được cha mẹ vay tiền cô, trong lòng không kìm được có hơi hoảng hốt, sợ đã xảy ra chuyện gì. Nàng cũng không giấu được chuyện, vội vàng gọi điện thoại cho cha mình. "Sao muộn như vậy mà con còn chưa ngủ?" Cha đứng lên rồi nói: "Mẹ con cũng ngủ rồi." Túc Khê nói: "Cô vừa mới gọi điện cho con, nói con thúc giục cha mẹ trả lại tiền trước cuối năm." Cha Túc Khê lập tức cau mày: "Chuyện này nói cho cha mẹ là được rồi, sao lại còn đi tìm một đứa bé như con?" Túc Khê hỏi: "Cha, con không hiểu, sao mà cha mẹ lại đi mượn tiền?" Cha nàng do dự một chút, lúc này mới giải thích. Thật ra thì cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là cuối năm nhà máy xảy ra chút vấn đề, có những khoản chi tiêu không thể quay vòng được. Hai vợ chồng và người bạn cùng thành lập nhà máy, người bạn kia bỏ ra nhiều lắm. Cha mẹ Túc Khê coi như là một nửa họp với đối tác còn một nửa là đi làm quan hệ. Vốn dĩ trong tay cha mẹ nàng có khoảng một trăm nghìn tiền tiết kiệm gửi ngân hàng, nhưng tháng trước rất xui xẻo là nhà máy bị hư hỏng máy móc, là trách nhiệm của cha, vì vậy đã bỏ ra tám chục nghìn để bồi thường. Sau đó tháng này Túc Khê lại gãy xương phải nằm viện, mặc dù vẫn có thể thanh toán tiền thuốc thang, nhưng tiền viện phí tính tới tính lui cộng lại cũng tốn đến mười nghìn tệ. Chuyện cứ chất đống cùng xảy ra một lúc, tình hình kinh tế lập tức trở nên rất khó khăn, vì vậy tạm thời mới mượn tạm cô một trăm nghìn tệ để làm phí xoay vòng. "Vốn là cô con đồng ý rồi, sang đầu mùa xuân của năm sau cha và mẹ con được lấy tiền lương và hoa hồng, chúng ta lập tức trả tiền cho bà ấy, ai ngờ bà ấy vừa mới cho chúng ta mượn còn chưa được nửa tháng, thì đã bắt đầu đòi nợ." Cha Túc khó xử thở dài. Thiếu nợ thì trả tiền, rõ ràng là đạo lý hiển nhiên. Nhưng khi nhà bọn họ có nhiều tiền trong tay, cho gia đình cô mượn mấy chục nghìn tệ, cũng chưa bao giờ thúc giục. Túc Khê lúc này có chút áy náy, còn vô cùng lo lắng, không biết nên nói cái gì. Bởi vì thể chất không may mắn của nàng, từ nhỏ đến lớn cứ ba bữa nửa tháng lại phải nằm viện.