Chu Diệp làm chậm lại bước chân.
Trong lòng của hắn vô cùng hiếu kì, trước đó đến tột cùng là chuyện gì phát sinh, vậy mà gây ra mùi máu tươi nồng đậm như vậy.
Hắn rất muốn đi dò xét một phen.
Thế nhưng, ngẫm lại thực lực của mình, Chu Diệp cảm giác rất phiền muộn.
Thực lực không cho phép hắn tùy tiện đi lung tung.
Đây là một vấn đề làm người ta cảm thấy rất đau đớn, day dứt khiến lòng người bực bội.
Nhưng vào lúc này.
"Soạt!"
Bên cạnh Chu Diệp, âm thanh của vật thể rơi trên mặt đất vang lên.
"Cái quái gì vậy!"
Còn đang xoắn xuýt chuyện có nên tiến lên hay không, hồn Chu Diệp thiếu chút nữa đã bắn ra ngoài.
Nhìn thấy rõ ràng thân hình đối phương, mới thở phào một hơi, nhưng mới vừa thở phào, tâm lại nảy lên.
Là hươu trắng tới.
Nó tới đây vì muốn lấy đi mạng nhỏ của Chu Diệp ta sao?
Chu Diệp nhìn hươu trắng, trong lòng hoang mang rối loạn.
Hươu trắng cúi đầu xuống, dùng sừng hươu nhấc bổng Chu Diệp lên, một luồng thất thải quang mang xuất hiện, vờn quanh thân thể Chu Diệp.
Chu Diệp sững sờ, có chút không rõ ràng hươu trắng đang nghĩ gì.
Luồng thất thải quang mang này, hoàn toàn chỉ để giữ lấy hắn, như vậy hắn sẽ không bị rớt xuống từ sừng hươu nữa.
Hươu trắng làm như thế, đến cùng là vì cái gì?
Nghĩ mãi mà không minh bạch, chỉ có thể lẳng lặng nhìn hươu trắng.
Hươu trắng liếc mắt một cái nhìn vào trong sơn cốc, trong con ngươi hiện lên một hình ảnh.
Nó ngẫm nghĩ một chút, rồi cất bước đi vào phía trong sơn cốc .
Thấy hươu trắng có động tác, Chu Diệp lập tức đã biết hươu trắng muốn làm gì.
Nó đang muốn tiến vào sơn cốc, tìm tòi mọi chuyện.
Cự ly với sơn cốc càng ngày càng gần, vẻ mặt Chu Diệp càng nghiêm túc hơn.
Mùi máu tươi kia, cũng càng ngày càng nồng đậm.
Chu Diệp nhíu mày, địa phương quỷ dị này đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, sao mùi máu tươi lại đặc quánh như thế, làm người ta phảng phất như đang đứng trong một cái lò sát sinh.
Hắn cảm giác, tình huống có khả năng rất không ổn.
Hươu trắng đi đến bên trên thung lũng, nhìn chăm chú tình huống phía dưới .
Chu Diệp cũng nhìn theo tầm mắt của hươu trắng, lập tức trừng to mắt.
Trong sơn cốc địa thế bằng phẳng, mọc đầy dây leo.
Những cái dây leo này, to thì gần bằng cánh tay trẻ con, còn kém cỏi nhất cũng phải bằng ngón út.
Trên những cái dây leo này mọc đầy lá cây đỏ như máu, mỗi một chiếc lá đều phảng phất như là dùng máu tươi ngưng tụ thành, được ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm nổi bật.
Trên thân dây leo ngoại trừ có lá cây đỏ như máu ra, còn che kín vố số gai nhọn đâm ra.
Gai mọc ngược cong cong giống như lưỡi câu.
Một khi bị loại dây leo này cuốn lấy, chỉ sợ sẽ cửu tử nhất sinh.
Mà lúc này, một con thỏ trắng tai dài trưởng thành lớn cỡ con chó nhỏ, thân thể toàn mỡ béo tròn đang bị đám dây leo này cuốn lấy.
Con thỏ trắng tai dài không ngừng giãy giụa.
Thế nhưng nó càng giãy giụa, thì bị thương càng nặng.
Dây leo đang không ngừng siết lại, như thể con mãng xà thật sự, muốn siết chết thỏ trắng tai dài.
Bên trên mặt đất, đã có một bãi máu tươi do thỏ trắng tai dài để lại.
Mùi máu tươi rất nồng đậm.
Không phải bởi vì số lượng nhiều, mà là bởi vì con thỏ trắng tai dài này tu vi không thấp.
Chí ít, Chu Diệp phát hiện, tu vi đối phương còn cao hơn mình một chút.
Hươu trắng nhìn chăm chú dây leo, rất tức tối.
Sừng hươu của nó phát ra thần quang bảy màu.
Một luồng thần quang bắn ra, nhắm về phía dây leo trong trong sơn cốc.
"Hưu!"
Tiếng xé gió lên, một luồng thần quang mang theo uy thế không thể địch nổi tới gần.
Đám dây leo kì dị kia cảm nhận được tử vong uy hiếp, lập tức bắt đầu điên cuồng co rút lại.
Vô số dây leo giống như từng con tiểu xà, không ngừng rút vào bên trong một cái huyệt động .
"Oanh!"
Hươu trắng tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Vẻn vẹn chỉ một luồng thần quang bảy màu, toàn bộ sơn cốc bị đánh cho sụp đổ.
Chu Diệp mơ hồ nghe được một âm thanh gào thét chói tai.
Hắn tuyệt đối có thể khẳng định, đám dây leo kỳ dị trước khi chết rất không cam lòng.
Hắn cũng không tin tưởng, hươu trắng đã xuất thủ, mà dây leo kì dị còn có thể sống sót.
Chỉ bất quá, con thỏ trắng tai dài kia. . .
Chu Diệp thở dài một tiếng.
Cái tên hươu trắng ngốc nghếch, không biết cứu người ta trước rồi hẵng ra tay à.
"Hô. . ."
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng hít thở dồn dập.
Chu Diệp quay đầu nhìn lại, bên cạnh hươu trắng chính là con thỏ trắng mập mạp to cỡ con chó kia!
"Hắc hắc." Chu Diệp xấu hổ cười một tiếng.
Hươu trắng cũng không ngốc nghếch đến mức như trong tưởng tượng a.
Hươu trắng cúi đầu xuống, hơi rung lên, đặt Chu Diệp xuống bên trên mặt đất.
"Làm gì vậy?" Chu Diệp đặt mông ngồi dưới đất, có chút mờ mịt.
Không biết rốt cục hươu trắng muốn làm gì.
Hươu trắng suy tư một chút, sau đó một đạo thần quang bảy màu xuất hiện.
Đầu tiên là ngưng tụ ra hình dáng bản thể Chu Diệp, sau đó, một mảnh lá cây rớt xuống.
Hươu trắng nhấc móng lên, đá Chu Diệp một cái, sau đó dùng móng chỉ vào con thỏ trắng đang thoi thóp.
Chu Diệp quay đầu, nhìn theo hươu trắng.
Toàn thân con thỏ đều là vết máu, vết thương trên người cũng chưa khép lại, đang không ngừng chảy máu ra ngoài.
Hô hấp rất nặng nề, con mắt cũng đã triệt để nhắm lại.
Đoán chừng không sống được bao lâu.
Ý tứ hươu trắng, Chu Diệp minh bạch.
Là kêu hắn cứu thỏ trắng.
Không do dự, là một nam nhân coi giúp người làm niềm vui , Chu Diệp lúc này tự chặt một tay.
Tựa như con muỗi đốt một cái, không có cảm giác đau đớn lắm.
Chỉ chảy ra một chút chất lỏng màu xanh mà thôi.
Bên trên bản thể, toàn bộ một cái nhành lá rơi xuống, được huyền khí của Chu Diệp bọc lại, chậm rãi bay về phía thỏ trắng.
Lúc tới gần, một nhành cỏ hóa thành một đạo ánh sáng xanh nhạt, rót vào trong thân thể của thỏ trắng.
Mắt trần có thể thấy được, vết thương thỏ trắng đã được cầm máu, bắt đầu chậm rãi khôi phục.
Hô hấp của nó, cũng dần dần bình ổn lại.
Chu Diệp lập tức cười một tiếng.
Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp 7 tầng , mạng thỏ cũng là một sinh mệnh.
Lúc còn đang cười, đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã sấp mặt.
Hắn cảm giác đầu có chút choáng, có thể đây là di chứng do tay cụt.
Không suy nghĩ nhiều, lại tự chặt xuống một nhánh cây nhỏ, trực tiếp luyện hóa.
Hắn nghĩ thử một lần xem sao, dạng thương thế như vậy, tự mình ăn mình, đến cùng có thể khôi phục hay không.
Nhìn động tác của Chu Diệp, hươu trắng vừa mới chuẩn bị trị liệu cho Chu Diệp đã trực tiếp ngơ ngẩn.
Con mẹ nó như vậy cũng được sao?
Vừa mới chuẩn bị ngăn cản Chu Diệp làm chuyện hoang đường , hươu trắng lập tức trừng to mắt, có chút chấn kinh.
Chỉ thấy, sau khi Chu Diệp luyện hóa một mảnh lá cây nhỏ, vết thương trên bản thể hắn đã trực tiếp khép lại.
Địa phương bị cụt, cũng bắt đầu chậm rãi sinh trưởng phát triển lại.
Tiểu thảo tinh này thật con mẹ nó trâu bò a, nhất định phải bảo vệ tốt, để hắn khỏe mạnh trưởng thành mới được.
Đây là ý nghĩ duy nhất.
Nó cảm giác, chỉ cần Chu Diệp không phải bị một kích trực tiếp tử vong, là có thể dựa vào năng lực huyết mạch của mình, không ngừng khôi phục.
Nhưng như vậy cũng quá kinh khủng rồi.
Đừng nói là hươu trắng, chính Chu Diệp cũng cảm thấy kinh sợ.
Hắn vốn cho là hiệu quả khôi phục cũng chỉ như thế, nhưng hắn không nghĩ tới, hiệu quả vậy mà kinh người như thế .
Bản thể khôi phục như lúc ban đầu, nhìn không ra bất luận vết tích bị chặt nào.
"Năng lực huyết mạch, vậy mà nghịch thiên như vậy sao?" Chu Diệp hít sâu một hơi.
Thoáng nhìn lên bảng, liền phát hiện hình như chuyện không phải như vậy.
Điểm tích lũy con mẹ nó ít đi một chút.
Cẩn thận tính toán một hồi.
Hết thảy thiếu một ngàn điểm tích lũy.
Đưa tay vuốt đầu, Chu Diệp minh bạch.
Năng lực huyết mạch của hắn đã cho người khác sử dụng thì rất bình thường, không cần tiêu hao điểm tích lũy, nhưng bản thân sử dụng, sẽ phải tiêu hao điểm tích lũy.
"Nguyên lai là như vậy, nói cách khác, chỉ cần có điểm tích lũy, ta liền có thể khôi phục vô hạn?" Chu Diệp suy đoán.
Còn chưa suy đoán ra kết quả, thỏ trắng bên cạnh đã có biến hóa.
Trên người nó không còn nửa điểm vết thương, bất quá hai mắt vẫn nhắm chặt như trước.
Đỉnh đầu của nó, có một cái vòng xoáy linh khí xuất hiện.
Khí thế cường đại từ thân thể thỏ trắng tản ra, khí thế không ngừng dâng cao, áp lực mang đến cho Chu Diệp càng ngày càng mạnh.
Hươu trắng tiến lên một bước, giúp Chu Diệp ngăn trở áp lực.
Chu Diệp nhìn hươu trắng một chút, sau đó nhìn về phía thỏ trắng.
Nếu như hắn suy đoán không bị sai lầm, thỏ trắng hẳn rất nhanh sẽ đột phá.
Chỉ là không biết rõ, thỏ trắng sẽ đột phá đến cảnh giới gì.
Hươu trắng nhìn chăm chú thỏ trắng, trong mắt nó hiện lên cảnh tượng trong đan điền của thỏ trắng.
Một mảnh hải dương huyền khí đỏ rực không ngừng có sóng lớn khuấy động, đang không ngừng co rút, ngưng tụ.
Một mảnh hải dương huyền khí ngưng tụ lại thành kích cỡ một viên bi, tạo nên hạt châu đỏ rực lập lòe ánh sáng đỏ.
Hạt châu màu đỏ vẫn không ngừng chấn động, muốn tránh thoát sự trói buộc vô hình, để một lần nữa trở về mảnh hải dương huyền khí.
Nhưng hạt châu chỉ chấn động thêm mấy hơi thở , liền bình tĩnh trở lại, bắt đầu xoay chầm chậm thuận theo chiều kim đồng hồ.
Đã hình thành yêu đan!
Hươu trắng âm thầm gật đầu, sau đó ngửa đầu nhìn trời.
Chu Diệp nhìn động tác của hươu trắng, cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời đang sáng tỏ trong trẻo, đột nhiên có mây đen bao phủ, lôi xà ở trong đó lượn lờ, phảng phất như ông trời muốn đánh nó xuống đất để phát tiết tức giận.