Được tu luyện Chu Diệp cảm thấy rất thoải mái.
Tu luyện hai giờ trong linh điền, đã bổ sung chỗ trống đêm qua không được tu luyện, hơn nữa còn nhiều thêm rất nhiều điểm tích lũy vạn năng.
Điều này khiến tâm tình Chu Diệp rất không tệ.
Kể cả việc hươu trắng một mực ngửi mùi thơm trên thân thể mình, hắn cũng không thèm để ý.
Chỉ cần không quá phận, hết thảy cái khác đều là việc nhỏ.
Trong phòng.
Người mặt to đã chú ý tới tình huống bên này.
Tâm niệm hắn khẽ động, một đạo thần thức rơi xuống trên cơ thể Chu Diệp, cẩn thận quan sát.
Nửa ngày sau, quan sát kết thúc.
"Tốc độ tu luyện nhanh, nhưng căn cơ cũng cực kì vững chắc, xem ra là ta nghĩ quá nhiều."
Nếu tu luyện kiểu này đối với Chu Diệp không có chỗ xấu gì, vậy người mặt to cũng dự định không để ý nữa.
Hươu trắng vui vẻ là được rồi. . . .
Giữa trưa.
Chu Diệp đang ở bên trong linh điền.
"Kẽo kẹt —— "
Cửa phòng mở ra, người mặt to từ trong nhà đi tới.
Chu Diệp lập tức giật mình, hắn cảm giác người mặt to đoán chừng sẽ để hươu trắng ngăn cản hắn tiếp tục tu luyện.
Hươu trắng cũng ngẩng đầu nhìn về phía người mặt to.
"Nhìn ta làm gì?" Người mặt to có chút kỳ quái.
"Ô. . ." Hươu trắng ngoẹo đầu, nhìn hắn, rồi lại nhìn sang Chu Diệp.
Người mặt to thờ ơ khoát khoát tay, cười nhạt nói: "Các ngươi vui vẻ là được rồi."
"U."
Một tiếng hươu kêu vang lên, hươu trắng hưng phấn đến mức chạy vòng tròn tại chỗ.
Không giống như một con hươu, ngược lại càng giống một con Husky đang vui vẻ hơn.
Nghe thấy người mặt to nói câu này, Chu Diệp cũng yên lòng.
Rốt cục có thể an tâm tu luyện, đã như vậy, Chu Diệp dự định mỗi thời mỗi khắc đều ở trong linh điền.
Dựa theo hắn tính toán, không quá một năm, tuyệt đối sẽ hóa hình.
Đến lúc đó, hắn sẽ trở thành thảo tinh đầu tiên trên thế giới dùng thời gian ngắn như vậy đã hóa hình.
Nghĩ như vậy, Chu Diệp cảm giác bản thân thực sự quá ưu tú, ánh sáng trên thân cũng suýt nữa làm lóe mù mắt mình.
Chuyện này đến tai những thảo tinh khác thì bọn họ sẽ sống thế nào a, chẳng lẽ cả đời ngập chìm trong tự ti. . .
Người mặt to đi vào trong đình, ngồi trên băng ghế đá.
Tay phải hắn vung lên, trên bàn đá xuất hiện ba bàn thức ăn.
Bàn tay hơi lắc lắc một chút, một cái ly rượu bạch ngọc nhỏ xinh xuất hiện trong tay.
Hơn nửa tháng nay, Chu Diệp chưa bao giờ thấy người mặt to ăn cơm.
Có lẽ, đến cảnh giới kia của bọn hắn, đã sớm không cần dựa vào ăn cơm để duy trì sinh mệnh.
Hôm nay, đoán chừng người mặt to cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn ăn uống.
Bất quá, người mặt to có chút giàu có vượt quá lẽ thường.
Chu Diệp nhìn sang bên đó.
Đĩa cùng chén rượu đều dùng bạch ngọc làm thành, đũa là màu lam, hiển nhiên cũng là từ một loại tài liệu quý hiếm chế tác mà thành.
Đại tu hành giả cũng có tiền như vậy sao?
Chu Diệp suy nghĩ như vậy trong lòng.
Người mặt to không có bình rượu, tay phải hắn chỉ một cái vào miệng chén, chén rượu lập tức đã đầy.
Bưng chén lên, uống một hớp.
Tiêu sái cực kì.
Nhìn động tác người mặt to đang làm, cùng thần sắc thỏa mãn của hắn, Chu Diệp vụng trộm nuốt nước miếng.
Hắn cũng cảm thấy có chút đói.
Bất quá, hắn căn bản không có cách nào ăn.
Hắn lâm vào trầm tư.
Hắn đang tự hỏi.
Hay là cứ thử đem sợi rễ bỏ vào trong rượu, như thế có lẽ sẽ hấp thu được một chút cồn.
Hẳn là có thể đạt tới uống say hiệu quả a?
Bất quá điều kiện tiên quyết là rượu không được có phẩm giai.
Nếu như rượu cũng có phẩm giai, vậy Chu Diệp thật sự có chút sợ hãi.
Hắn sợ uống rượu không thành, ngược lại còn bị pha thành rượu ngâm linh thảo, vậy liền rất xấu hổ.
Hươu trắng đứng ở một bên, nhìn thấy người mặt to uống rượu, lập tức ngửi ngửi mấy hơi trong không khí, cảm nhận hương vị liền trừng to mắt.
Nó trực tiếp nhảy cà tưng cà tưng tới gần, dùng sừng hươu chọc chọc vào cánh tay người mặt to.
"Ngươi ăn linh dược của ta, lại còn muốn uống linh tửu của ta?" Người mặt to liếc nó một chút.
Hươu trắng biểu lộ vẻ lấy lòng, bên trong ánh mắt tràn đầy khát vọng.
"Thôi được rồi, cho tiểu gia hỏa ngươi a." Người mặt to có chút bất đắc dĩ.
Hắn duỗi bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái tiểu oản kim sắc.
Đem kim sắc tiểu oản để dưới đất, sau đó bàn tay hơi động, trong tiểu oản đã ngập đầy rượu.
Rượu này nhìn qua cùng nước lọc bình thường không sai biệt lắm, không có màu sắc, nếu không phải nó tản ra một cỗ mùi rượu để cho người ta say mê mà nói, hươu trắng cũng hoài nghi người mặt to có phải đang lừa nó hay không.
Hươu trắng hít một hơi thật sâu.
Đỉnh của sừng hươu cũng có chút phiếm hồng.
"U - "
Hươu trắng rất vui vẻ.
Nó hớp một cái, lông tóc trắng như tuyết trên thân thể cũng dần dần biến sắc, bắt đầu trở nên phấn hồng.
Người mặt to liếc mắt nhìn nó, một tay đoạt lấy cái bát vàng.
"Một ngụm là đủ rồi a, tiểu gia hỏa ngươi không uống được rượu, một ngụm đã say rồi."
"Nhiều năm như vậy, vẫn chẳng khác biệt gì, tửu lượng không có một chút tiến bộ." Người mặt to lắc đầu.
Hồi tưởng lại, ba ngàn năm trước cũng y hệt như này.
Hươu trắng uống một hớp rượu, liền say tại chỗ.
Sau đó rượu làm cho lá gan hươu trắng lớn hơn rất nhiều, trong trạng thái say rượu hươu trắng trực tiếp gây tai vạ vườn linh dược của hắn đến mức không còn hình dáng, làm tâm hắn đau nhức một thời gian rất lâu.
Lần này, không thể để chuyện này tái diễn.
Nếu không hậu quả thật nghiêm trọng.
"Ô. . ."
Hươu trắng thấy người mặt to cướp đi bát rượu, lập tức bất mãn.
Nó chuếnh choáng lảo đảo, trong mắt đầy vẻ bất thiện quét mắt nhìn phương hướng linh dược một vòng, ý biểu đạt đã cực kì minh bạch.
Người mặt to trợn mắt.
Ý gì a, đây là đang uy hiếp ta?
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Người mặt to cười lạnh một tiếng.
Vung tay lên, vườn linh dược bị thanh quang che giấu, phảng phất như được một cái bát khổng lồ úp ngược xuống, bảo vệ lấy vườn linh dược.
Với thực lực người mặt to, hắn rất tự tin, hươu trắng phá không được đạo thanh quang này.
Nhìn thấy người mặt to xuất thủ, hươu trắng sững sờ một chút.
Sau đó, nó cải biến sang phương pháp khác.
Phải đội sang làm nũng đại pháp mới được.
Cách đó không xa, Chu Diệp cũng kinh ngạc đến ngây người.
Cái thằng hươu trắng này thật sự không thèm mặt mũi nữa.
Làm nũng đến mức không người nào chống đỡ được.
Hắn nhìn thấy, người mặt to bất đắc dĩ phải đem bát rượu còn lại cho hươu trắng.
"Thật đáng sợ." Thân thể Chu Diệp run lẩy bẩy.
Ở trong cái đình.
Hươu trắng uống rượu xong, lông tóc trên thân đã trở nên đỏ bừng, sừng hươu cũng tản ra hồng quang yếu ớt.
Sừng hươu của nó, lúc này nhìn lại, phảng phất như là bảo thạch màu hồng.
Bên trong bát rượu màu vàng, còn thừa lại một xíu rượu.
Hươu trắng ngẫm lại, cảm giác liếm bát không phù hợp hình tượng bản thân, thế là nó cắn bát nhấc lên, bước đi hơi lảo đảo một chút đi về phía Chu Diệp.
"Muốn làm cái gì?" Chu Diệp nhìn hươu trắng đi tới, cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.
Tới khi hươu trắng đi đến bên cạnh hắn, rốt cục đã hiểu.
Hươu trắng ngậm bát, làm cho một xíu rượu còn lại bên trong bát bắt đầu hội tụ, ngưng tụ làm một giọt rượu.
"Ba-."
Linh tửu rơi xuống, rơi xuống chỗ sợi rễ Chu Diệp.
Chu Diệp nhìn một chút, sau đó duỗi sợi rễ ra, chạm vào rượu, sau đó thử hấp thu xem sao.
"Tê. . ."
Bản thể Chu Diệp đã bắt đầu đung đưa.
Vẻn vẹn chỉ một giọt rượu, dã làm cho đầu hắn choáng váng, kìm lòng không được khoa tay múa chân.
"Con mẹ nó đây là rượu gì, lại mạnh như thế. . ."
Trước khi ngã xuống , trong lòng Chu Diệp chỉ có một cái nghi vấn như vậy.
Nhìn tiểu thảo tinh ngã xuống, hươu trắng lộ ra vẻ mỉm cười, sau đó đứng không vững, nên cũng trực tiếp ngã xuống, vừa vặn đè lên người Chu Diệp.
Người mặt to thấy cảnh này, cười lắc đầu.
Tay khẽ vẫy một chút, bát màu vàng bay trở về trong tay hắn .
"Cho tiểu thảo tinh uống rượu, cái này mà tiểu gia hỏa ngươi cũng nghĩ ra được. . ."
"Bất quá, linh tửu này mặc dù cực mạnh, nhưng về sau cũng có không ít chỗ tốt.". . .
Buổi chiều, đã vào hoàng hôn.
Chu Diệp tỉnh táo lại.
Hắn mở mắt ra, chớp mắt một cái, liền phát hiện bầu trời là một mảnh hắc ám.
"Ta XXX, lại cái gì nữa đây?"
Giãy dụa thân thể, lại phát hiện căn bản không có cách nào động đậy.
Chu Diệp rất mờ mịt, không biết đã phát sinh cái gì.
Nhưng theo thời gian trôi qua, lực khống chế thân thể của hắn đã dần khôi phục.
Hắn phát hiện, trên thân phảng phất đang có một tòa núi lớn đè ép xuống, nặng dị thường.
Cũng nhờ vào cảnh giới nhục thân của hắn khá tốt, nếu không lúc này đã thịt nát xương tan.
"Mẹ nó, khẳng định là hươu trắng!" Chu Diệp tức giận đến nghiến răng.
Hắn vận chuyển huyền khí trong cơ thể, đánh thẳng về phía trên đỉnh đầu.
Hươu trắng đang ngủ cảm giác phần lưng có chút ngứa, thuận thế xê dịch thân thể một chút, rồi đem phần lưng gãi gãi ma sát với mặt đất mấy lần.
Chu Diệp dưới thân nó đau muốn phát khóc.
"Hươu trắng, con mẹ ngươi thật khốn nạn. . ."