Chương 2:

Trọng Sinh Trước Mạt Thế: Ta Một Tay Xé Tra Nam, Một Tay Độn Hóa Năm Vạn Vật Tư

Nhất Diệp Thiên Lí 14-12-2024 12:52:42

Sự xuất hiện của dị năng là ngẫu nhiên nhưng vẫn có một cách để sở hữu nó, đó là khi người sở hữu dị năng chết đi. Dị năng của họ sẽ biến thành một viên tinh thể ngũ sắc. Chỉ cần có người có thể cấy viên tinh thể ngũ sắc vào cơ thể mình trong vòng mười phút, họ có thể thức tỉnh dị năng một cách ngẫu nhiên. Quan Niệm nghiến răng, dị năng của cô đã tiến triển lên cấp A. Cô không công khai cấp độ cụ thể hiện tại của mình. Chỉ công khai ra bên ngoài là cấp C. Cô mở ra khả năng quay ngược thời gian, hiến tế toàn bộ sức sống của mình. Quay trở lại ba năm trước, khi cô mới hai mươi ba tuổi. Ngày tận thế vẫn chưa bắt đầu, mọi thứ vẫn còn kịp. Ba mẹ, lần này con nhất định phải tìm thấy ba mẹ trước. Nhất định phải khiến đôi nam nữ chó má kia phải trả giá. Quay ngược thời gian trở về ba năm trước. "Chị Niệm, hôm nay em đã gửi cho chị toàn bộ dữ liệu hoạt động của tổ rồi." Vương Tĩnh là trợ lý của Quan Niệm, cũng là học trò do một tay Quan Niệm đào tạo. "Chị Niệm? Chị Niệm!" Vương Tĩnh thấy Quan Niệm không trả lời, liền gọi thêm vài câu. "Ừ? Được rồi, chị biết rồi." Quan Niệm hoàn hồn, thuận miệng đáp lại. Cô liếc nhìn lịch trên điện thoại, cô đã xuyên không trở về 25 ngày trước khi ngày tận thế xảy ra. Cô thực sự đã trở về, lúc này cô đang đi làm ở công ty. Quan Niệm thử dị năng thời gian của mình, không giữ lại được sao? Có lẽ là vì cô đã chết trong tương lai. Bây giờ Quan Niệm không cảm nhận được bất kỳ dị năng nào trên người mình. May mắn là khả năng quay ngược thời gian trước khi cô chết đã thành công, cô vẫn có thể làm lại một lần nữa. "Tiểu Tĩnh, chị có việc gấp cần phải ra ngoài một chuyến." Quan Niệm nói xong, liền bắt đầu thu dọn túi xách chuẩn bị ra ngoài. "Vâng, chị Niệm." Vương Tĩnh ngoan ngoãn đáp: "Chị Niệm, lát nữa chị cần em lái xe đưa chị đi không?" "Không cần đâu. Em cứ làm việc của em đi." Quan Niệm đuổi Vương Tĩnh đi, thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm của công ty. Lạ thật, chị Niệm không biết lái xe, sao hôm nay lại không cần cô đưa đi?