Chương 1:

Trọng Sinh Trước Mạt Thế: Ta Một Tay Xé Tra Nam, Một Tay Độn Hóa Năm Vạn Vật Tư

Nhất Diệp Thiên Lí 14-12-2024 12:52:42

"Chị ơi, chị gái tốt của em, cảm ơn chị đã bồi dưỡng Thanh Bằng nên người tài giỏi như vậy." "Sau này mọi thứ của chị đều sẽ thuộc về em." "Các người đã làm gì Quan Đồng?" Quan Niệm cố chống chọi với cơ thể trúng độc mà hỏi. "Quan Niệm, cô tự lo thân mình còn chưa xong, còn lo lắng cho người khác." "Quan Đồng, con bé ở đâu!" "Quan Đồng à, tôi đã ném cô ta cho đám thuộc hạ tốt bụng thường ngày của cô. Vất vả nửa năm rồi, cũng cho bọn chúng hưởng chút lộc." "Ha ha ha... Cô không biết chứ. Thực ra cô không phải con của nhà chúng tôi. Ba mẹ ruột của cô chính là cặp vợ chồng công nhân xây dựng khuân vác gạch trên công trường. Bình thường cô vẫn gọi họ là chú hai, thím hai." "Đúng rồi, tôi nhớ năm ngoái họ đã cứu cô. Giúp cô chặn đòn tấn công của đám tang thi, chú hai và gia đình chết thảm quá..." Quan Tuyền nói xong thì ngửa mặt lên trời cười lớn. Con tiện nhân Quan Niệm kia chết rồi, mọi thứ của cô sẽ thuộc về cô ta. Địa vị của cô, dị năng của cô, kể cả người đàn ông của cô. Đầu Quan Niệm ong ong, ba mẹ ruột của cô. Còn có em gái Quan Đồng. Thảo nào từ khi em gái cô ra đời, 'ba mẹ' không còn thương cô nữa, trước đây cô cứ nghĩ là ba mẹ thiên vị thương em gái. Cô nghĩ chỉ cần mình ngoan ngoãn, ba mẹ sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô. Hóa ra không phải ba mẹ ruột của cô, trong đầu Quan Niệm hiện lên khuôn mặt của chú hai và thím hai. Trước khi chết, họ vẫn cười nói với cô, bảo cô giết họ, chặt đứt tứ chi của họ. Họ không muốn biến thành tang thi, không ra người không ra quỷ. Cô hận, cô rất hận. Cô hận mình không bảo vệ được họ. "Các người muốn có được năng lực truyền thừa của dị năng thời gian? Không sợ tôi chết rồi, các người không đánh lại Giang Sơn sao?" "Giang Sơn? Tôi chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nhỏ. Anh ta sẽ tin hết. Bây giờ chỉ cần chờ cô đi trước một bước, anh ta sẽ đến ngay. Ha ha ha..." "Thứ các người muốn, hãy nhìn cho kỹ." Quan Niệm nhịn đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Miệng cô trào ra một tia máu. Bị phản bội cả về tình thân lẫn tình yêu. Giọng cô bình tĩnh đến đáng sợ, không ai có thể nhìn ra được cô đang buồn hay vui.