Chương 18: Mua đồ ăn 2

Thập Niên 70: Xuyên Thành Tức Phụ Vai Ác Văn Quân Hôn

Hồng Cần Tô Tửu 24-11-2023 05:45:31

Thật ra Tống Thanh Phong trông rất đẹp, lại càng phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của người hiện đại. Cô cũng không chịu thiệt thòi gì! Khổng Yên tâm ngứa ngáy, xoay người, muốn cùng anh ta khai thông một chút, con người ta muốn thân cận nhau thì trước hết phải nói chuyện để hiểu nhau, bồi dưỡng tình cảm một tí, chẳng sợ không nói chuyện được thì cũng làm quen đối phương một chút, để anh ta phát hiện cô cũng là người có nội hàm, có vẻ đẹp tâm hồn bên trong, sau này cũng đừng có vừa nhìn thấy cô thì đã đen mặt. Nào biết người ta vừa nằm thẳng, thấy cô quay người lại, anh ta đã lập tức xoay lưng về phía cô. Động tác rất là dứt khoát. Hứ, ghét bỏ rõ ràng không thể nghi ngờ. Thật là một nam nhân độc ác. So với tát vào mặt cô còn đau hơn. Mị lực của cô từ bao giờ không đủ qua bài kiểm tra? Khổng Yên vẫn không tin, nhịn không được đưa tay chọc chọc sau lưng anh. Nào biết mới chọc người kia vài cái, anh ta xoay đầu lại, u ám nhìn cô chằm chằm. Rất giống như hai người có thâm cừu đại hận! Làm Khổng Yên sợ tới mức tâm can run rẩy, nhanh chóng trở mình giả vờ ngủ, đến động cũng không dám động. Thôi, vẫn là đừng nên nhổ lông trên đầu lão hổ! Nam nhân hung hãn như thế, vẫn là lưu lại cho nữ chính hưởng thụ đi! Độc mồm độc miệng thì làm sao, cũng chẳng có gì, dù sao da mặt cô cũng dày! Về phần ăn, hay là lần sau lại dỗ dành chân chó đi xin chị dâu? Sáng ngày thứ hai, Khổng Yên nhanh chóng cho heo ăn xong, trải qua mấy ngày làm việc cô cũng xem như nghiệp vụ thuần thục, không về nhà ngay mà quay đầu đi đến điểm tiêu thụ, đây là do cung tiêu xã mở ở các đại đội, chủ yếu bán mấy thứ nhu yếu phẩm mọi người thường dùng, thuốc lá, rượu, đường, trà. . v... v Điểm tiêu thụ nằm ngay ở giao lộ, một căn phòng rách nát đơn sơ, nhìn đìu hiu lẻ loi gây chú ý, ở cửa quầy có một ông lão lớn tuổi ngồi canh chừng. "Thanh niên tri thức Khổng đấy à? Lâu lắm rồi mới thấy cô." Ngưu lão đầu vừa nhìn thấy Khổng Yên lập tức nheo mắt cười. Khổng Yên cười đến xán lạn, chào hỏi: " Ngưu gia gia ngài trí nhớ vẫn tốt như vậy, cháu cũng rất nhớ ngài!" Ngưu lão đầu cười mặt đầy nếp nhăn, khoát tay một cái nói: " Quên ai cũng không quên được cô nha, việc làm ăn chỗ ta đều nhờ cả vào cô!" Lời nói này! Khổng Yên không biết tiếp chiêu thế nào. "Ha ha, Ngưu gia gia đúng là xem trọng cháu rồi." Ngưu lão đầu mang vẻ mặt " Cô cũng quá khiêm tốn rồi" nói tiếp: " Thanh niên tri thức Khổng, nghe nói cô kết hôn rồi à, chúc mừng chúc mừng, mau đến xem xem, hôm kia ta mới đi một chuyến lên cung tiêu xã, ở chỗ đó vừa về một loại điểm tâm, ta vừa thấy liền biết chắc chắn hợp khẩu vị cô. Vẫn luôn chờ cô đấy!" Khổng Yên kinh hỷ! Đi vào, trái phải có mấy mét vuông, hai kệ hàng, trống rỗng, không có mấy hàng hoá, đồ ăn vặt để ở nơi dễ nhìn nhất, có giấy dầu bao lại, cô đến gần nhìn kỹ, hơi kinh ngạc, đây không phải là bánh đào ư? Được rồi, thứ này năm đó bà nội cô thích ăn nhất. Hiện giờ... Cô chỉ sợ cũng mua không nổi! Sờ sờ tiền và phiếu trong tay, vẫn là quyết tâm: " Ngưu gia gia à, ngài nể tình cháu bao lâu nay chiếu cố cho việc làm ăn của tiệm, bán rẻ chút đi!" Ngưu lão đầu uống một ngụm nước, bất đắc dĩ lắc đầu nói: " Nha đầu này, cái này sao mà bán rẻ được? Đều có sổ sách ghi lại cả!" Khổng Yên vẻ mặt đầy hoài nghi : " Ngưu gia gia, cháu còn không biết bản lĩnh của ngài ư? Rẻ chút đi, dù sao tiền trong túi cháu sớm muộn cũng tiêu hết vào cửa tiệm của ngài, đến lúc ế bán không được, không phải càng lỗ à?"