Chương 92: Nhớ kỹ, tôi tên là Hạ Vân Tiệm

Mê Đắm

Kim Họa 11-11-2023 16:04:18

Dụ Tư Tình lái xe, trở về biệt thự Hạ gia. Đêm khuya, bên ngoài trời tối đen như mực, mặc dù có mấy ngọn đèn thắp sáng nhưng cũng không soi tỏ được bao nhiêu, Hạ Vân Tiệm không thích ánh sáng chói mắt, nên ở trong biệt thự, đến khi trời tối, đều phải thay thế đèn điện sáng bằng đèn lồng. Dụ Tư Tình men dọc theo lối cầu thang đi lên, không để ý tới lời thăm hỏi của người bảo mẫu, một đường đi thẳng đến phòng thay đồ trong phòng ngủ chính, sau khi dọn ra một cái vali màu đen, liền bắt đầu thu dọn những bộ quần áo ngày thường cô hay mặc, từng cái một, ít đến thảm thương, ngoại trừ váy và âu phục ra, không có cái gì khác. Khi ở một mình, ngay cả bóng lưng của cô trông cũng vô cùng đơn độc, giống như chiếc áo sơ mi tùy tiện bị người ta ném ở trong góc, không ai thèm để ý. Dụ Tư Tình ném đồ ngủ vào, lúc xoay người, thấy điện thoại di động đột nhiên vang lên, trên màn hình điện thoại hiển thị tên Hạ Vân Tiệm, ở trong không gian tối tắm, nó đặc biệt nổi bật. Điện thoại di động đổ chuông đến mười mấy hồi, cô vẫn không trả lời. Lại ném một bộ quần áo vào trong, tiếng chuông tiếp tục vang lên. Dụ Tư Tình khóa vali màu đen lại, kéo từ sàn nhà lên, cô đến một cái liếc mắt cũng không nhìn về phía phòng ngủ chính kia, đứng dậy đi ra ngoài, khi đến gần cầu thang, liền nhìn thấy có người đang ở dưới lầu: Khuôn mặt Hạ Vân Tiệm mang theo sự tức giận, sải bước đi tới, trên người đang mặc bộ âu phục màu đen cổ điển, áo sơ mi trắng như tuyết không cẩn thận để lại một vết rượu, nhìn là biết đã đi tham gia một bữa tiệc quan trọng nào đó, hiển nhiên là giữa chừng đã rời khỏi, sau đó chạy thẳng về biệt thự, chưa kịp thay đồ. Anh thấy Dụ Tư Tình thân hình mảnh khảnh yếu ớt xách vali màu đen, đáy mắt cảm xúc biến đổi mấy lần, đi lên cầu thang, trực tiếp túm lấy cổ tay cô, hướng vào trong phòng ngủ chính, ngay cả cửa cũng không đóng lại, rầm một tiếng, là tiếng của chiếc va li đập về phía cửa phòng thay đồ, nứt ra một vết. "——em muốn đi đâu?" Người đàn ông đè xuống sự tức giận đến cực điểm, ngoại trừ ngón tay dài tái nhợt siết chặt bả vai cô không buông, còn lại giống như là không để bộc phát ra bất cứ điều gì, ép hỏi cô: "Không nghe điện thoại của tôi, em định thu dọn hành lý đi đâu?" Càng như vậy, Dụ Tư Tình lại càng bình tĩnh, ngay cả ngữ khí cũng nhẹ nhàng: "Hạ Vân Tiệm. Mỗi người chúng ta hãy bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình đi." Cô không muốn cùng anh chìm sâu trong vũng bùn này nữa, muốn rời đi, xa rời khỏi cái nơi thị phi này. Hạ Vân Tiệm gần đây tâm tình có chút nóng nảy, lại không chịu uống thuốc đúng giờ, cơn đau đầu càng lúc càng nghiêm trọng, bị giật mình, trước mắt lại là bóng tối không thấy người. May mà anh mạnh mẽ ổn định thân thể, trong bóng đêm mò mẫm đến gần cô, giọng nói tràn đầy cảm xúc đè nén nỗi thống khổ: "Dụ Tư Tình, tôi đã nói rồi, cả đời này em cũng đừng hòng rời xa khỏi tôi." Dục vọng chiếm hữu của anh đối với người phụ nữ nhạt nhẽo này theo thời gian càng ngày càng nghiêm trọng, không phân biệt rõ là tồn tại tâm tư gì, chỉ cần cô ở bên cạnh, cho dù cô không làm bất cứ điều gì, cũng có thể khiến cho tâm tình nóng nảy của anh ổn định lại. Hạ Vân Tiệm nhất định không cho cô đi, đem cái vali màu đen kia ném về phía bàn trang điểm, tiếng thủy tinh vỡ vụn rơi xuống đất. Mà Dụ Tư Tình vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, mãi cho đến khi anh khó khăn lắm đi tới trước mặt cô, mu bàn tay thon dài không biết tại sao lại dính mấy giọt máu, một lần nữa gân xanh trên trán nổi lên, bộ dáng cực kì thống khổ. Ngay cả giọng điệu khi khẽ mở đôi môi mỏng, cũng mang theo tiếng thở dốc rất nặng nề: "Tôi đã quên cái gì...?" Dụ Tư Tình bị những lời này hỏi đến toàn thân run lên, đôi mắt ôn nhu tràn ngập nước mắt, kinh ngạc nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của anh... Nỗi đau chia tay nhiều năm và những kỷ niệm bị lãng quên kia, tất cả đều được ẩn giấu trong đôi mắt này. ## Mùa xuân năm ấy. Tia nắng ban mai từ bên ngoài cửa sổ sát đất đã bắt đầu chiếu vào, chiếu sáng phòng ngủ chính gọn gàng, sạch sẽ đến mức không nhìn thấy một tia bụi nào. Dụ Tư Tình từ trong chiếc chăn màu xám đậm bằng nhung đi ra, mái tóc đen vừa dài qua vai hơi rối, khuôn mặt thuần khiết, mang theo chút buồn ngủ. Nhưng cô rất nhanh liền tỉnh táo trở lại, đi vào phòng tắm rửa mặt trước, khi dùng mỗi một thứ ở đây, đều đặc biệt cẩn thận từng li từng tí. Bởi vì cô sợ nếu không may va chạm làm hư đồ, với mấy đồng xu trong cái túi rỗng tuếch của cô, không đền nổi. Mười phút sau. Dụ Tư Tình thay lại chiếc váy màu xanh đậm rẻ tiền của mình, ngồi ở phòng ăn dưới lầu, bên cạnh là một người quản gia già, đang mang lên cho cô một phần bữa sáng kiểu truyền thống của Trung Quốc. Có lẽ là có thiện cảm với cô gái gốc Trung Quốc này, thái độ không có nửa phần chậm trễ: "Cô Dụ Tư Tình, bữa sáng này có hợp khẩu vị của cô không?" Dụ Tư Tình từ khi đến New York học tập, ít khi được ăn đồ ăn của quê hương, bữa ăn mỗi ngày chỉ có hamburger và bánh sandwich, đã rất lâu rồi không ăn bữa sáng kiểu Trung Quốc, cô gật gật đầu, lại nói cảm ơn vị quản gia này. Người quản gia già đặt một chén canh vị hải sản thơm ngon xuống, sau đó rời khỏi phòng ăn, để cho cô có thể thoải mái thưởng thức. Cách phòng bếp không xa, Dụ Tư Tình đã bắt đầu ăn bữa sáng, do đã làm công việc của một nhân viên phục vụ nhà hàng được một thời gian, bất kể là tư thế đứng hay tư thế ngồi, đều là thói quen giữ lưng thẳng thành một đường, thoạt nhìn lộ ra vài phần cứng cỏi an tĩnh. Một người giúp việc trung niên khác ở bên cạnh nói: "Cô gái họ Dụ này là người thiếu gia thích sao?" Người quản gia già cũng không biết, nhưng ánh mắt nhìn người của ông rất chuẩn, nhìn thấy cô gái sắp gầy yếu đến mức không nhìn ra dáng hình người, đáy lòng hiểu rõ: "Đợi lát nữa chuẩn bị thêm một bữa trưa cho cô Dụ mang đi đi." "Là thiếu gia phân phó sao?" Người quản gia già không nói thẳng ra, chỉ khoát khoát tay áo. Dụ Tư Tình không ở lại quá lâu trong căn biệt thự này, cô ăn xong bữa sáng, còn bưng bộ chén bát màu trắng bạc vào phòng bếp rửa sạch, dùng khăn giấy lau sạch từng giọt nước trên mặt bàn, mới xách chiếc túi mộc mạc của cô, khiêm tốn rời đi. Người quản gia già đưa cho cô một cái hộp giữ nhiệt, lại sắp xếp tài xế đưa đón, nói là Hạ Vân Tiệm phân phó. Nghĩ đến người đàn ông kia, Dụ Tư Tình hơi mím môi, nhưng không có nhận lấy chiếc hộp giữ nhiệt kia, mà chỉ ngầm đồng ý cho tài xế đưa về. So với khu nhà giàu này, cô sống ở khu dân cư nghèo nhất, cùng một người thuê phòng trong căn hộ nhỏ giá rẻ, môi trường bẩn thỉu không nói, còn không có đèn đường, ngay cả mặt đường cũng gồ ghề lồi lõm, mỗi khi trời mưa, mũi giày của cô luôn luôn trong tình trạng bị ướt. Lần này là được tài xế đưa xuống lầu dưới của chung cư, Dụ Tư Tình một bước cũng không cần phải đi, cô nói xong lời cảm ơn rồi xuống xe, sau đó đi lên lầu. Lấy chìa khóa mở cửa vào phòng, trong căn hộ nhỏ không có bóng người, cô gái cùng thuê phòng với cô hơn nửa thời gian là ở quán bar cả đêm không về nhà, phóng mắt nhìn lại, đồ đạc lộn xộn trong phòng khách, chất đống khắp nơi, trên sô pha màu xám còn vương lại đồ lót ren và vớ của phụ nữ đã mặc qua, đều là của một người, hộp mì ăn liền đổ trên sàn nhà, trong không khí mơ hồ tản ra một mùi rất khó ngửi. Dụ Tư Tình ở đây chiếm diện tích rất nhỏ, chỉ có một gian phòng ngủ nhỏ. So với bên ngoài bẩn thỉu lộn xộn, nơi cô ngủ đặc biệt gọn gàng, giống như hai thế giới cách biệt vậy. Đóng cửa lại, Dụ Tư Tình tựa như bị người ta rút hết xương cốt, trở nên vô lực, ngã xuống chiếc giường đơn của cô nghỉ ngơi hồi lâu, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, không biết đã qua bao lâu, khi tỉnh lại sắc trời ngoài cửa sổ đã trở nên ảm đạm. Cô lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện bản thân thế mà đã ngủ mười mấy tiếng đồng hồ, khiến chính cô còn phải giật mình. Thở dốc một lát, Dụ Tư Tình nhớ lại còn có công việc bán thời gian phải làm, vội vàng đứng lên, từ góc tường bên kia lấy vali lựa quần áo, đi vào phòng vệ sinh bên cạnh thay đồ. Cô cởi bỏ chiếc váy còn nguyên vẹn này, tấm lưng mảnh khảnh lộ ra dưới ánh đèn vàng ấm áp, da thịt rất trắng, phía trên còn có một dấu hôn đỏ hồng, không nông cũng không sâu, giống như ai đó không biết nặng nhẹ mà tạo ra, che cũng không che được. Dụ Tư Tình căn bản cũng không để ý, sau khi mặc xong quần áo, liền đi ra khỏi phòng vệ sinh nhỏ hẹp này. Cô gái sống chung cuối cùng cũng trở về, nằm lì trên sô pha xem TV, mấy đồ ăn vặt bị cô ta tuỳ tiện ném xuống đất. Trên mặt Dụ Tư Tình vẫn bình tĩnh, không có chút khó chịu hay nóng nảy nào, cuối cùng cái gì cũng không nói, đi vào phòng bếp lấy một chai nước uống. Phía sau, giọng nói có chút oán giận vang lên: "Tư tình, tối qua cậu không về sao... Tại sao không vệ sinh, quét dọn nhà cửa đi?" Căn hộ nhỏ này Dụ Tư Tình chỉ chịu tiền thuê phòng ngủ phụ kia, bình thường phòng khách cô không dùng đến, mà thói quen sinh hoạt của đối phương lại không tốt, hay coi cô là công nhân vệ sinh miễn phí, ngay cả hỏi chuyện cũng cho rằng bản thân hợp tình hợp lý. Dụ Tư Tình uống nước xong, mi mắt dày cơ hồ tạo thành hình cái quạt cong, che lại ánh mắt, không thấy rõ cảm xúc thật sự: "Hôm nay tôi hơi mệt." "Có mệt thì cũng phải dọn dẹp một chút chứ." Cô gái kia lại phàn nàn hai câu, đưa tay lấy cái bật lửa và hộp thuốc lá, trong không gian khép kìn này, không kiêng nể gì mà châm lửa hút thuốc. Dụ Tư Tình không nói gì, yên lặng xoay người vào phòng. Phía sau, cơ hồ có nụ cười lạnh khẽ hừ một tiếng: "Đều là quỷ nghèo còn bày ra dáng vẻ thanh cao gì chứ, tối hôm qua còn không về phòng trọ... Không chừng bị người đàn ông nào mang lên giường ngủ rồi!" Phang một tiếng, cửa phòng bị đóng lại, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài. Dụ Tư Tình tính toán thời gian, đã đến lúc phải ra ngoài, cô cầm lấy túi xách giản dị và một chiếc áo khoác ấm đặt trên bàn làm việc, chỗ cô ở cách nơi làm việc bán thời gian rất gần, nó lại ngay gần trường học, khoảng hai, ba cây số. Cô rất hiếm khi lựa chọn đi xe buýt, dù là đi bất cứ nơi đâu đều ưu tiên chọn đi bộ, sẽ không để lãng phí tiền vé xe. Nguyên nhân rất đơn giản, dựa theo đồng nhân dân tệ mà tính, đi nửa giờ lộ trình, tiêu tốn cả số tiền ăn trưa của cô, suy nghĩ một chút, đi bộ vài bước cũng không có gì là quá mệt mỏi. Dụ Tư Tình trước khi đi làm mười phút liền nghĩ, cùng bạn học đang làm cùng trao đổi vị trí, thay váy thỏ, cột tóc đuôi ngựa, còn mang bờm tai xù, đứng trước cửa hàng trang sức tinh xảo, phát tờ rơi tuyên truyền cho người đi đường đi ngang qua. Mỗi người đi bộ đi ngang qua sẽ nhận được một nụ cười từ, cũng như một phiếu tờ rơi. Dụ Tư Tình trời sinh đã có đôi mắt ôn nhu, lúc nhìn người rất có thể rất dễ có được hảo cảm, khi cô đưa tờ rơi tuyên truyền qua, người qua đường chỉ liếc mắt vài lần, sau đó cũng vui vẻ mà nhận lấy, nói cách khác, công việc này rất thích hợp với cô. "Xin chào ngài..." Ngón tay mảnh khảnh của Dụ Tư Tình cầm tờ rơi đưa về phía trước, không phòng bị mà nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, anh ước chừng là xuất phát từ sự lịch sự, nở nụ cười với cô: "Điện thoại của em, sao không liên lạc được?" Động tác của Dụ Tư Tình cứng đờ lại, mất mấy giây mới phản ứng được, biểu cảm không được tự nhiên: "Xin lỗi... Tôi thường làm việc bán thời gian, nên không để ý đến điện thoại di động." Cô vừa dứt lời, nhịn không được lại nhìn anh. Phát hiện người đàn ông này sau khi nghe xong câu giải thíc của cô, đáy mắt không có bất kỳ bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào, hàm chứa ý cười dịu dàng đẹp đẽ, gật gật đầu: "Em phải phát xong số tờ rơi này mới có thể tan làm sao?" Dụ Tư Tình gật gật đầu: "Ừm..." "Tôi giúp em." Bàn tay thon dài trắng nõn của anh duỗi ra, tự nhiên mà cầm lấy một đống tờ rơi từ chỗ cô, xem nhẹ bộ âu phục hàng hiệu cùng hàng cúc áo, lời nói cử chỉ của người này quá mức bình dân. Mà bản thân anh không thèm để ý chút nào đến những thứ này, còn nghiêng mặt lại, có chút thân mật chạm vào chiếc tai thỏ trên tóc cô: "Cái này rất đáng yêu." Dụ Tư Tình không nhịn được, há miệng: "Dạ..." Lời không kịp nói ra, lại dừng lại, thật sự không biết nên nói với anh như thế nào, trái tim đều bị dao động rồi. "Hạ Vân Tiệm." Đôi mắt đen nhánh khi mỉm cười của người đàn ông có một tia sáng, là phản chiếu hình bóng của cô, anh thấp giọng lặp đi lặp lại: "Nhớ kỹ, tôi tên là Hạ Vân Tiệm."