Hiển nhiên là không thể mặc tiếp cái quần này, cũng may Tam Cẩu có mang theo quần áo để thay giặt. Nhìn cậu có vẻ như vẫn còn lưu luyến không muốn vứt bỏ.
"Được rồi, chớ có lằng nhằng nữa, em không cảm thấy mình rất may mắn khi không có chuyện gì sao?"
Vẻ mặt Tam Cẩu buồn rười rượi: "Cái quần này là ba em mua cho em nhân dịp Tết."
"Chờ anh trở về sẽ bảo chú ba mua cho em cái khác."
"Ai mà biết đó là chuyện của năm nào." hiển nhiên Tam Cẩu không có lòng tin gì vào cha mình cả.
Lúc này bất chợt tiếng điện thoại di động của Giang Dược vang lên: "Có phải Giang Dược không? Cậu có bưu kiện chuyển phát nhanh, tôi sắp đến dưới lầu nhà cậu, phiền cậu vui lòng xuống nhận một chút."
Chuyển phát nhanh?
Giang Dược rất ít khi mua hàng qua internet, cơ bản đồ đạc trong nhà cần mua thứ gì đều là do chị Giang Ảnh phụ trách. Chị hắn thường hay có thói quen mua qua mạng, nhưng trước giờ đều viết tên và số điện thoại của bản thân mình, địa chỉ hơn phân nửa cũng toàn là để địa chỉ công ty.
Hắn vừa xuống tầng trệt, đúng lúc gặp người đưa chuyển phát nhanh đến.
Giang Dược nhận bưu kiện, cầm trên tay rất nhẹ, cơ hồ chẳng có tí sức nặng nào. Hắn suy đoán hẳn là giấy tờ hay quảng cáo truyền đơn gì đó chăng? Có điều ai lại dở hơi đến vậy, gửi quảng cáo truyền đơn bằng cả chuyển phát nhanh?
Giang Dược vào thang máy, thuận tay xé một đoạn, bất ngờ một trang giấy rộng cỡ ba ngón tay trượt ra từ bên trong. Nói chính xác thì không thể gọi thứ đồ chơi này là trang giấy, mà hẳn là một tờ giấy thếp vàng, phía trên vẽ một số ký hiệu kỳ kỳ quái quái, từng nét chữ nét vẽ giống như ẩn chứa một loại thâm ý nào đó.
Thứ này ngược lại là rất phổ biến ở nông thôn, rõ ràng là loại lá bùa dùng để trừ tà tránh tai mà không ít nông dân treo phía trước nhà hoặc dán trên ván cửa.
Có điều, khác với những tấm bùa làm ẩu ở nông thôn, lá bùa này nếu chỉ đặt trên lòng bàn tay, rất nhẹ nhàng như không có trọng lượng, lại luôn cảm thấy ẩn chứa một loại huyền cơ khó mà diễn giải nào đó.
Tựa như mỹ ngọc chân chính, đặt chung cùng một chỗ với tảng đá, ưu khuyết khác biệt rõ ràng.
Thậm chí không cần tảng đá phụ trợ, chỉ cần không phải mù lòa, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được khí chất đặc biệt của nó.
Mặt sau còn có chữ: Biệt thự số chín ngõ Đạo Tử, phố Cây Du.
Giang Dược cầm lá bùa, trong lòng hơi có chút kỳ quặc. Cũng may thang máy không còn ai khác, bằng không người ta phỏng chừng sẽ sinh ra hiểu lầm gì đó.
Những kẻ giả thần lộng quỷ xưa nay vốn dĩ không được chào đón, nhất là tuổi còn trẻ đã đi giả thần lộng quỷ.
Ngay lúc Giang Dược đang ngây người, chuyện kỳ quái phát sinh. Mặt ngoài lá bùa bỗng nhiên tản mát ra một tầng ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt, lá bùa tựa như bị một loại sức mạnh kì lạ nào đó tác động, chậm rãi nâng lên.
Ánh sáng màu vàng kim nhạt nhẹ nhàng chiếu một vòng, tờ giấy bùa kia phút chốc phân rã, lốm đốm lấm tấm, dần dần hóa thành hư vô, ấn phù trên lá bùa kia giống như xuyên qua lớp da lòng bàn tay Giang Dược, xông vào huyết nhục dưới lòng bàn tay, tạo thành một dấu ấn trên bàn tay hắn.
Khoảnh khắc ấy, thể xác tinh thần của Giang Dược đồng thời dâng lên một loại cảm giác hoang đường khó tả.
Toàn thân hắn giật bắn một cái, thật giống như thân thể và linh hồn đồng thời bị điện giật.
Trong chớp mắt, Giang Dược giống như tiến vào một thế giới kỳ dị, hoặc giả dường như có một thế giới kỳ dị tiến vào thân thể hắn.
Đinh!
Tiếng thang máy nhắc nhở đã đến tầng đích, rõ ràng nói với hắn, đây mới là thế giới chân thực.
Hắn nhìn lại vết ấn trên lòng bàn tay, phát hiện nó sớm đã biến mất không còn tăm tích.
Vô duyên vô cớ, lá bùa kia lại bay lơ lửng trong tâm trí hắn, phía trên nổi lên mấy chữ:
Hai mươi bốn giờ.
Giang Dược giật nảy mình, chuyện gì thế này?
Chữ viết chỉ dừng lại vài giây đồng hồ trong đầu, liền biến mất.
Sau đó bất luận Giang Dược kích thích ra sao, giày vò thế nào, nó cũng không còn gây nên chút động tĩnh nào nữa.
Một loạt biến cố này tới vội vàng không kịp chuẩn bị, Giang Dược ngây người tại cửa ra vào một hồi lâu, từ đầu đến cuối không thể bắt được điểm mấu chốt. Cuối cùng hắn đành phải bình phục tâm tình, mở cửa vào nhà.
Tam Cẩu cục súc sớm đã quên việc cái quần kia, cậu ngồi xếp bằng trên ghế sa lon, một tay cầm điều khiển từ xa, một tay cầm khoai tây chiên, đang vui vẻ hì hì xem một chương trình truyền hình tên là « Các chị em vây quanh Vân Phàm ».
Tiết mục này nếu không có chút từng trải sự đời thì hơi khó mà xem hiểu.
Theo quan sát của Giang Dược, mấy thứ như từng trải tất nhiên là không tồn tại trong đứa nhỏ Tam Cẩu này. Hơn phân nửa là cậu chỉ tập trung chú ý vào những mông đùi trắng bóng của các chị em mà thôi. Có thể cười ngây ngô không tim không phổi giống như Tam Cẩu vậy, âu cũng là một niềm hạnh phúc.
Giang Dược không muốn phá hư hạnh phúc của Tam Cẩu, vấn đề bưu kiện chuyển phát nhanh, tốt nhất đừng nói cậu biết.
Mở bưu kiện ra, không còn thứ gì ở bên trong nữa. Nói cách khác, người gửi cho hắn kiện chuyển phát nhanh này, chỉ gửi đúng một lá bùa quỷ dị cho hắn.
Đây là hành động quái quỷ gì vậy a?
Hắn lại nhìn mục người gửi bưu kiện, không có!
Hành động này cũng quá tùy hứng đi? Gửi đồ gì mà ngay cả danh tính địa chỉ người gửi cũng không lưu lại chút nào?
Không phải chuyển phát nhanh hiện tại rất chính quy sao? Làm sao lại lơ là sơ suất đến mức như thế?
Giang Dược mở điện thoại, thử tra dãy số chuyển phát nhanh một chút. Kết quả đúng là không tra ra được dãy số này luôn!
Ngay cả dãy số đều không tra được, dù có gọi điện thoại đến công ty chuyển phát nhanh chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì. Manh mối đến đây coi như là đứt đoạn, hơn nữa rất khó nối liền.
Muốn tìm ra lời giải, chỉ e đành phải...
Biệt thự số chín ngõ Đạo Tử, phố Cây Du.
Giang Dược yên lặng nhớ kỹ địa chỉ này.
Phố Cây Du, đó là khu thương mại xếp hạng top ba ở Tinh Thành, Giang Dược ngược lại biết chỗ đó. Về phần biệt thự số chín ngõ Đạo Tử, đối với một học sinh gia cảnh bình thường nhà ở chung cư mà nói, quả thực có chút vượt khỏi tầm hiểu biết.
Càng khiến hắn cảm thấy kỳ quặc chính là mấy chữ nổi lên khúc sau.
Hai mươi bốn giờ?
Rốt cuộc là có ý gì? Là đang công bố một manh mối nào đó? Hay đang nhắc nhở một loại nguy cơ nào đó?
Hay muốn bảo hắn trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ phải tới biệt thự số chín ngõ Đạo Tử?
"Anh hai, chuyển phát nhanh cái gì thế?" Tam Cẩu thuận miệng hỏi một câu.
"Quảng cáo truyền đơn." Giang Dược cũng thuận miệng đáp như vậy.
"Ai ăn no rửng mỡ vậy a? Thứ đồ ấy chùi mông em còn chê bẩn, lại có người phí tiền gửi chuyển phát nhanh?" Tam Cẩu khịt mũi coi thường.
Giang Dược không trả lời.
Hắn nhìn thời gian đã qua mười hai giờ rưỡi, không kịp mua đồ về nấu cơm nữa rồi, bèn vào phòng bếp nấu hai bát mì, cộng thêm mấy món kho cô út đóng gói trong bọc, ngược lại cũng đủ hai anh em ăn ngon lành.
Vẻn vẹn một tô mì đã khiến Tam Cẩu cực kì hài lòng với cuộc sống chốn thành thị.
"Anh hai, chi bằng anh cho em ở lại thành phố luôn được không? Em thật sự không muốn trở về thị trấn."
"Lại ngứa da muốn ăn đòn hả?"
"Anh hai, anh nghe em hết đã. Chỉ cần anh chịu thu lưu em, về sau em sẽ làm trâu làm ngựa cho anh." Tam Cẩu mặt dày mày dạn.
"Anh không có thói quen sử dụng lao động trẻ em, lo mà về thị trấn học cho giỏi đi nhé."
"Anh có thể giết em luôn đi. Ba thứ sách vở đó, em chỉ nhìn chút thì đã nhức hết cả đầu. Em cũng không biết là em đọc nó, hay là nó đọc em nữa."
"Em có ngon thì đợi chút nữa lặp lại câu này với chị cả, ok?" Giang Dược cười mà như không cười.
"Tuyệt đối đừng..." Tam Cẩu nghe được hai chữ chị cả, nhất thời mặt tái mét.
Chị cả của Tam Cẩu, cũng chính là chị ruột Giang Dược, lớn hơn Giang Dược ba tuổi, bởi vì biến cố gia đình, hai năm trước đã nghỉ học, tiến vào xã hội, bây giờ đang đi làm cho một công ty môi giới bất động sản.
Tam Cẩu luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, suốt ngày hết ăn rồi chơi, lại sợ chị cả như sợ cọp.
Nếu như cô út miễn cưỡng được tính là người phụ nữ quyền uy, thì chị cả có thể coi là người phụ nữ quyền uy phiên bản plus.
Phụ nữ nhà họ Giang một mạch truyền thừa, tồn tại trong xương tủy một luồng sức mạnh hung hãn không thua kém đấng mày râu.
Sự hung hãn của cô út, hơn phân nửa thể hiện ra ngoài miệng, một cái miệng đắc thế không tha người. Mà chị cả hung hãn, bình thường không lộ liễu, bí ẩn, chọc tới sẽ thật sự đánh người.
Những năm qua Tam Cẩu chưa từng bị cha ruột lẫn cô út đánh, thậm chí chưa từng bị Giang Dược đánh, lại bị chị cả đánh cho điếng người.
Tam Cẩu ngang bướng bất kham ở trường học, dưới tình huống bình thường, chị cả sẽ không xuất thủ.
Lần bị đánh kia, nguyên nhân thực sự là Tam Cẩu vượt quá ranh giới cuối cùng.
Cũng không biết cậu lên cơn điên khùng gì, lại đi làm một con rắn giả nhét vào túi xách cô bạn học, dọa nữ sinh người ta tiểu trong quần tại chỗ, phải nằm viện vài ngày, thiếu điều muốn rối loạn thần kinh.
Báo hại cô út phải hầu hạ con nhà người ta ở bệnh viện vài ngày không chợp mắt.
Chị cả bắt điện thoại hay tin, lập tức buông xuống công việc trong tay, mượn xe đồng nghiệp lái xe trăm dặm thẳng tiến trường học trên trấn.
Nửa đường chị còn bện một sợi cây mây, tới nơi dừng xe xong bước ra đuổi đánh Tam Cẩu khắp trường, đánh cho Tam Cẩu lăn lộn đầy đất cầu xin tha thứ.
Phụ huynh nữ sinh nọ tận mắt nhìn thấy cả quá trình, cũng không tiện náo loạn thêm, cuối cùng cô út bồi thường ít tiền xem như hóa giải ân oán.
Tuy Tam Cẩu vẫn ngang bướng, cái nết đánh chết không đổi, nhưng từ đây rốt cuộc cũng biết cái gì là ranh giới cuối cùng. Từ lúc đó, cậu vừa kính vừa sợ chị cả. Bảo cậu mở miệng nói với chị cả sau này không đi học nữa, trời mới biết chị cả có quất cậu một trận nhừ đòn hay không.
Gia giáo nhà họ Giang rất nghiêm, lớn dạy nhỏ, thiên kinh địa nghĩa, đánh là đương nhiên.
Nhắc đến chị cả, Tam Cẩu cũng ỉu xìu, không màng tới chuyện ăn mì nữa.
Đang lúc ăn, điện thoại lại vang lên.
"Alo? Lý Nguyệt?" Cú điện thoại này có chút ngoài ý muốn, đúng là bạn học ngồi cùng bàn ở trường gọi tới, cô nàng này ngày bình thường ngay cả mắt nhìn thẳng người khác đều sẽ đỏ mặt thẹn thùng, trong trí nhớ của Giang Dược, đây chính là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho hắn.
"Là... Là mình đây..." Lý Nguyệt lắp bắp,"Cậu... vẫn khỏe chứ?"
"Sao? Mình rất khỏe, đang ăn cơm trưa." Bên đầu này điện thoại, Giang Dược cũng có thể cảm giác được sự khẩn trương của Lý Nguyệt.
"À, vậy không sao rồi. Tút tút tút tút..."
Giang Dược cầm điện thoại di động, vẻ mặt ngơ ngác, cú điện thoại này quả thật có thể nói là không đầu không đuôi chút nào.
Lý Nguyệt chủ động gọi điện thoại, chuyện lạ ngàn năm có một a! Giang Dược vốn cho rằng liệu có phải xảy ra chuyện gì to bằng trời hay không, kết quả là hai câu này, sau đó, cúp máy?
So sánh hơi tục tĩu, cảm giác này đại khái như vừa tụt quần xong thì lại bảo chỉ được nhìn?
Ting ting!
Một cái thông báo tin nhắn chat bất chợt nhảy ra màn hình điện thoại.
Là của Lý Nguyệt.
"Vừa đọc tin tức trên điện thoại, ngọn núi phụ cận núi Đại Kim bị lở đất làm chôn vùi xe ca, lo lắng cậu ở trên xe."
Giang Dược giật mình, hóa ra là vậy, nếu giải thích như thế thì có thể hiểu được.
Không hổ là bạn ngồi cùng bàn, quả nhiên là có lương tâm.
Có điều, đây là chuyện ngày hôm qua a, bạn ngồi cùng bàn ơi, liệu có phải phản xạ của bạn hơi chậm quá không đấy?
Hoặc giả giờ mới thấy tin tức? Coi bộ chuyên tâm học tập dữ lắm hả? Ngày nghỉ ở nhà mà cũng siêng năng quá vậy a?
"Mình không sao, sáng nay đi nhờ xe về thành, cảm ơn bạn ngồi cùng bàn quan tâm."
Gửi xong tin nhắn, hắn để điện thoại di động xuống, tiếp tục ăn mì.
Tam Cẩu khuấy khuấy bát mì, trên mặt cười quỷ dị, nhìn chằm chằm Giang Dược.
"Làm sao? Ăn không vô?"
"Được đó anh hai, rất biết giả bộ, mặt không đỏ luôn."
"Em có bệnh hả? Đang yên đang lành đỏ mặt làm gì?"
"He he, bạn gái anh hả?"
Phụt!
Giang Dược mới vừa đút mì sợi vào miệng, thiếu điều muốn phun ra ngoài, tên nhóc này ngay cả lông còn chưa mọc dài còn muốn giả trang lão tài xế?
Tam Cẩu thấy thế, càng thêm sức, đặt đũa lên bàn vỗ một cái: "Anh nhìn đi, đây chính là biểu hiện chột dạ. Anh hai, nói em nghe chút nào, chị dâu tương lai của em dáng dấp kiểu gì? Làn da trắng hay không? Mông có lớn hay không?"
Giang Dược nhìn bát mì, lại nhìn vào trán Tam Cẩu.
"Tam Cẩu, anh ụp nguyên tô mì lên đầu em bây giờ, em có tin không?"
"Quân tử động khẩu không động thủ, anh hai không thể lấy lớn hiếp nhỏ như vậy." Tam Cẩu lắc mông lùi về sau, trốn đến khoảng cách an toàn.
"Thằng ranh con, xem ra anh mày phải sớm tiễn mày trở về mới được."
"Anh mà bắt em về thì em sẽ nói cho chị cả anh lén chị hút thuốc lá." Tam Cẩu cười khà khà xấu xa nói.
"Em có nói cho chị cả cũng vô dụng..."
Thôi được rồi! Thật ra là có tác dụng.
Giang Dược thỏa hiệp.
Việc này thật đúng là không thể để chị ấy biết. Bằng không, chọc cho chị ấy nổi khùng hắc hóa, hậu quả thực sự có chút không tưởng tượng nổi.
Giang Dược kỳ thật không nghiện thuốc nặng cho lắm, thậm chí có thể nói không nghiện. Sở dĩ thỉnh thoảng vẫn hút một điếu, kỳ thật vẫn là vì vấn đề tâm lí.
Lẽ ra, thân là một học sinh, ngoại trừ việc học, hắn có thể phiền muộn việc gì cơ chứ?
Hoàn toàn trái ngược, Giang Dược từ trước đến nay chưa từng buồn phiền việc học. Mặc dù cha mẹ đều mất tích, nhưng thân là phần tử trí thức, gien còn sót lại của họ vẫn rất mạnh.
Nhất là nó được thể hiện hết sức rõ ràng trên người Giang Dược.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Dược vẫn luôn có một bản lĩnh siêu cường, đó chính là đã gặp qua thì không quên được.
Từ lúc đi nhà trẻ cho tới bây giờ, về mảng học tập, hắn tuyệt đối có thể xưng là một đường bật hack.
Thành công của người khác là một phần trăm thiên tài cộng với chín mươi chín phần trăm cố gắng. Riêng thành tích học tập của Giang Dược, tuyệt đối là một phần trăm cố gắng cộng với chín mươi chín phần trăm khả năng trời phú.
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai có thể vượt mặt hắn về khoản học tập. Trên phương diện này, ông trời tuyệt đối là thiên vị hắn.
Phiền não của hắn bắt nguồn từ gia đình. Mẹ ly kỳ mất tích, cha không hiểu sao bỏ nhà ra đi. Đổi lại bất kỳ ai khác ở cái lứa tuổi này của Giang Dược, đều khó tránh khỏi tâm lý bất ổn.
Những năm gần đây, Giang Dược chưa hề thổ lộ cho bất cứ một ai, cũng chưa từng trước mặt người khác lộ ra nửa điểm cảm xúc tiêu cực.
Chỉ là, sâu trong thâm tâm hắn, thủy chung vẫn luôn tồn tại một góc khuất mà ánh nắng không thể chiếu tới được.
Ai cũng cho rằng hắn đã sớm chấp nhận số phận, thế nhưng ——
Trong lòng Giang Dược, hắn chưa hề, chưa hề cam chịu số mệnh này!