"Bảy trăm tám mươi văn tiền."
Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Nhị Cẩu kinh ngạc: "Tỷ, người thu tiền là ta, sao tỷ lại biết được vậy?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bánh để ăn thử là mười hai cái, tặng một cái, đệ ăn ba cái, đè bẹp mất sáu cái, còn lại bảy mươi tám cái, một cái mười văn tiền."
Tô Nhị Cẩu vô cùng ngưỡng mộ tỷ tỷ của mình.
"Tỷ, tỷ không phải là bị ngã hỏng đầu óc, mà là ngã cho đầu óc từ hỏng trở thành đầu óc tốt rồi phải không?"
Tô Tiểu Tiểu đối với người đệ đệ ngốc nghếch của mình vô cùng bất lực.
"Tỷ, ngày mai chúng ta còn bán bánh không?"
"Còn."
"Vẫn ở Cẩm Ký?"
"Ừ."
Tiếp tục hưởng ké danh tiếng của Cẩm Ký.
"Được quá!"
Tô Nhị Cẩu rất vui mừng.
Bán bánh dễ hơn ăn vạ nhiều, lại còn được ăn no nê.
"Tỷ, đệ thích nhất là bánh nhân dưa cải muối!"
Dầu bóng loáng, mặn ngọt vừa phải, ngon đến mức thằng nhóc muốn cắn lưỡi.
"Lưỡi của đệ tốt lắm à?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Nhị Khẩu lè lưỡi vài cái, không đau.
Thằng nhóc nói: "Còn tốt lắm."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Về nhà ta sẽ nấu thịt kho dưa muối khô chua cho đệ ăn."
Tô Nhị Khẩu hỏi: "Món thịt kho dưa muối khô chua là gì?"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ cười: "Ăn rồi sẽ biết, đi chợ mua nguyên liệu thôi."
Kinh doanh quá tốt nên nàng quyết định ngày mai sẽ làm nhiều hơn một chút, như vậy thì nguyên liệu sẽ không đủ cho mấy ngày tới.
"Cô nương!"
Nàng mới đến chợ đã bị người ta gọi lại.
Nàng nhìn lên, lại nhìn thấy là người đồ tể bán thịt trẻ tuổi nọ.
Người đồ tể bán thịt chạy từ từ đến, mồ hôi đầy đầu nói: "Cuối cùng ngươi cũng đến, ta còn đang nghĩ phải tìm ngươi ở đâu đấy."
"Tìm ta?" Tô Tiểu Tiểu nhìn ngạc nhiên nhìn người nọ một cái.
Người đồ tể bán thịt hơi ngượng ngùng cười: "Có lẽ là vậy, ngươi... món lòng già kho hôm qua ngươi làm... còn không?"
Thực tế thì ban đầu hắn ta không có ý định ăn, nhưng vứt đi thì thấy tiếc, nên hắn ta làm liều thử một chút.
"Thật sự, thật sự, ngon hơn cả mẫu thân ta nấu."
Tô Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: "Ngươi đến hỏi cách làm lòng già kho của ta, hay là muốn mua một tô lòng già kho?"
"A..."
Đồ tể bị hỏi đến nghẹn họng.
Đương nhiên là hắn ta đến để hỏi cách nấu, nhưng bị cô nương nông thôn này hỏi như vậy, hắn ta lại thấy không mua một bát thì có vẻ hơi không ổn.
"Mua, mua..."
Nhìn kìa, nói chuyện còn lắp bắp.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Không đắt, hai mươi văn tiền một cân."
Đồ tể còn nghi ngờ là mình nghe nhầm.
Hai, hai mươi văn tiền? Một cân?
Một bộ lòng heo mươi cân, bán mười văn tiền cũng không bán được, nàng lại sao dám hét cái giá này?
Đồ hiếm thì quý, cả cái chợ chỉ có nhà nàng làm được món này, vả lại đường với muối cũng đắt, nàng thật sự không hề hét giá cao.
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục nói: "Nếu ngươi mua thì ta chỉ lấy mười văn tiền."
Đồ tể ngẩn người nói: "Sao lại rẻ thế?"
Có phải cô nương nông thôn này có phải đang để ý mình không nhỉ?
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nói: "Vậy thì, ngày mai gặp lại ngươi ha."
"À, ngày, ngày mai gặp lại."
Đồ tể trẻ tuổi quay người đi, mặt đỏ bừng.
Lúc Tô Tiểu Tiểu đi ngang qua quầy hàng bán đồ khô, lại gặp lại bà lão lần trước.
Bà lão mở miệng nói: "Cải khô muối chua sáu mươi văn tiền!"
Lần trước bán năm mươi văn tiền là lỗ rồi!
Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng: "Hôm nay ta không mua cải khô muối chua."
Bà lão: "..."
——
Hôm nay mua nguyên liệu không nhiều, lại có Tô Nhị Cẩu làm tai sai suốt cả quá trình, họ không ngồi xe bò mà đi bộ về thôn.
Tô lão phụ không có nhà, chắc là đang đi xử lý hậu sự cho Trình thúc.
Ba đứa nhỏ ở nhà của Lưu Sơn, có Tiểu Ngô Thị trông nom hộ.