Giang Chi quá bình tĩnh, Đại Mao chưa từng trải qua chuyện gì, nửa tin nửa ngờ, quyết định chạy ra ngoài: "Tôi không chờ đâu, tôi về nhà bây giờ."
"Không cho mày đi!" Tử Thành vung nắm đấm ngăn Đại Mao: "Mày ăn cắp bánh táo của Nhu Nhu, cứ chờ đấy, chú hai của tao sẽ về dạy mày một bài học. Chú hai của tao có thể giết chết heo rừng bằng tay không! Đối với mày, chú tao chỉ cần một cú đấm là có thể làm mày bẹp dúm!"
Không biết là do danh tiếng xấu xa của Quảng Thâm quá nổi tiếng, hay là Tử Thành miêu tả sinh động quá, Đại Mao òa khóc nức nở.
Thằng nhóc không muốn ăn bánh táo nữa, vội vã chạy ra ngoài. Chưa kịp bước ra, đã bị Tử Thành túm chặt áo, không thể nhúc nhích.
Càng không nhúc nhích được, Đại Mao càng giãy giụa, giận dữ, cố gắng hết sức, mặt đỏ, cổ to, áo còn kẹt ở nách, khó chịu vô cùng, khóc không ra tiếng.
"Tử Thành, buông tay ra!"
Giang Chi nhớ lại lúc cãi nhau hôm trước, mẹ của Đại Mao - Xuân Hà, đã giúp gia đình họ, cô không làm khó thằng bé, thậm chí còn bẻ miếng bánh táo mà Đại Mao vừa móc được, đưa cho thằng bé một miếng.
"Lần này thì thôi. Nhưng từ nay về sau, cháu không được bắt nạt trẻ con nhà bọn thím nữa, nhớ chưa? Nếu không, tối nay cha của Nhu Nhu sẽ thật sự đến tìm cháu! Lúc đó ..."
Giang Chi cố ý dừng lại một chút, Đại Mao run rẩy, mím môi, lại bắt đầu khóc.
"Cháu không dám nữa! Đừng để cha của Nhu Nhu tìm cháu, cháu... hức... cháu không dám... huhuhu... hức!"
Đại Mao chưa bao giờ khóc lớn như vậy, còn nấc không ngừng.
Giang Chi thở dài, đưa cho thằng bé một ly nước nóng, lại bảo thằng bé cúi đầu xin lỗi hai đứa nhỏ trong nhà, mới để nó đi.
Sau khi giải quyết xong đứa trẻ hỗn xược bên ngoài, Giang Chi lại nhìn về đứa trẻ trong nhà, thở dài đầy lo âu.
"Tử Thành."
Cô vừa mở miệng, Tử Thành đã cúi đầu xin lỗi, lập tức nói: "Cháu xin lỗi, cháu sai rồi, cháu không nên đánh nhau với người khác."
"..."
Đứa trẻ này vừa nhạy cảm vừa nghĩ nhiều, tính cách hơi cực đoan, trong sách viết về kết cục cuối cùng của cậu nhóc là đi trên ranh giới mỏng manh, là một kẻ có thể đưa người từ thiên đàng xuống địa ngục chỉ trong một suy nghĩ.
Năm Giang Chi mới lấy chồng, cô dần không cho Tử Thành sắc mặt tốt, cậu nhóc cũng không gọi cô là "thím nhỏ" nữa.
Tính cách cứng đầu không chịu thay đổi, Giang Chi thực sự không biết phải nói sao.
Giang Chi xoa đầu Tử Thành, cười nói: "Không phải chuyện đó. Cháu vừa mới bảo vệ em gái, điều đó rất tốt, là một người anh trai có trách nhiệm, rất đáng khen ngợi."
"Dạ?" Tử Thành ngẩn ngơ ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên, sau đó dần chuyển thành nghi ngờ và cảnh giác.
Cậu ta đã đánh nhau, mà thím nhỏ vẫn khen ngợi ?
Giang Chi không bỏ lỡ biểu hiện trên khuôn mặt cậu nhóc, cô không nói gì thêm, chỉ nhắc nhẹ: "Thím biết vừa rồi cháu ra tay vì Đại Mao nói những lời không hay, xúc phạm đến người trong gia đình, bảo vệ người trong nhà không có gì sai. Người khác bắt nạt cháu, cháu đánh trả cũng không sai. Nhưng thím nhỏ muốn cháu suy nghĩ thật kỹ, liệu trên thế giới này có phương pháp nào khác ngoài việc dùng bạo lực không."
"Phương pháp khác?"
"Cháu xem, Đại Mao to hơn cháu một chút, có lẽ cháu đánh nhau còn có thể thắng. Nhưng nếu đối mặt với người cao như chú hai thì sao? Chẳng lẽ cháu biết mình thua mà vẫn đánh?"
Tử Thành vô thức gật đầu, đúng vậy, không phải lúc nhỏ chú hai lớn lên như thế sao? Chỉ cần không bị đánh chết, lần sau chắc chắn sẽ thắng kẻ đối diện.
"Tử Thành." Giang Chi nhìn cậu, nắm tay Nhu Nhu: "Cháu cần biết rằng, nắm đấm là một cách tự vệ, nhưng đó không phải là cách duy nhất."