Chương 49: Rắn mào gà

Cô Dâu Hải Thần

Độc Hành Nhân 27-08-2023 12:50:55

"Sao thế Hồ Ly nhỏ. Con bị thương rồi." Diệp Lam không để tâm tới vết thương trên bụng của mình, bà run rẩy đưa tay lên má Tô Mục Dương. Tô Mục Dương chua xót đến cùng cực, hắn khẽ lắc đầu rồi nói: "Con không sao! Cô Diệp Lam, bây giờ con phải quay về báo thù cho người. Con không còn nhiều thời gian nữa, cô có thể ở đây đợi con một lát không, con sẽ đi cùng người." Tô Mục Dương rút con dao ra khỏi bụng của Diệp Lam. Bà từ từ biến mất, con dao kia cũng biến lại trở thành cây quạt và Tô Mục Dương thoát khỏi ảo ảnh. Hắn lấy tay quệt vết máu chảy từ vết thương trên mặt xuống, dõi đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào màn nước hư ảo. Hắn xoè quạt, vung về phía Kỷ Phương Cơ, Kỷ Phương lùi người nhảy trở lên lầu. Tô Mục Dương theo bà ta, hai người ở trong màn nước mờ ảo đánh nhau không biết bao nhiêu hiệp. Qua một lát, Tô Mục Dương bị đẩy lùi xuống đất, lùi tận đến cửa. Hắn quay đầu nhìn phía sau, Kỷ Vấn Hành và Vũ Sơ Yến đã tới. Tô Mục Dương vung quạt, xác quỷ binh tụ lại thành một bức tường chắn. Kỷ Vấn Hành vung roi phá tường, Vũ Sơ Yến lùi về phía sau tránh né. Kỷ Phương Cơ cũng không muốn Kỷ Vấn Hành vào trong, Kỷ Vấn Hành vừa phá được tường đã bị một đòn từ Kỷ Phương Cơ vung ra. Đòn kia mạnh bạo tựa lốc xoáy, Kỷ Vấn Hành đưa roi trụ lại, quần áo của hắn rách nát tả tơi. Vũ Sơ Yến một thân vô dụng bay tự do về phía sau. Kẻ mạnh đánh nhau, kẻ yếu chết, đây chính là hoàn cảnh của Vũ Sơ Yến lúc này. May mắn là Lạc Trì Ngư cũng vừa kịp đuổi tới, vì vậy mà Vũ Sơ Yến không tới nỗi ngã chết. Lạc Trì Ngư đỡ ngang eo Vũ Sơ Yến, hắn cảm nhận được cô đã gầy đi rất nhiều. Vũ Sơ Yến không kịp nói gì, chỉ gấp gáp chỉ vào bên trong: "Tô Mục Dương ở trong đó, hắn muốn cùng chết với Kỷ Phương Cơ." Lạc Trì Ngư nhìn sương mù mịt mờ bên trong toà thành, vừa muốn giao lại Vũ Sơ Yến để xông vào bên trong nhứng hắn quay đầu nhìn Hải Ly và Rùa thần đều không thể tin tưởng được. Nhìn Kỷ Vấn Hành vẫn đang vung roi liên tục để mở đường vào, Lạc Trì Ngư vác Vũ Sơ Yến lên vai, tay cầm gậy xương cá đạp nước chạy thẳng lấy đà xông vào. "Lạc Trì Ngư, nếu như mẹ của ta có mệnh hệ nào, ta nhất định sẽ chôn các ngươi theo cùng." Kỷ Vấn Hành mắt đầy tia máu, quần áo đầu tóc tả tơi trông vô cùng thảm hại và điên cuồng. Hắn vừa hung hãn quất roi vào bên trong, vừa nói với Lạc Trì Ngư. Lạc Trì Ngư cũng không rảnh, hắn một tay vác vợ, một tay cầm gậy xương cá đánh liên tục mà còn nghe Kỷ Vấn Hành nói thế thì bực dọc quát lại: "Vậy mối thù giết mẹ của ta thì sao? Nếu ngươi đã tiếc bà ta như thế thì chôn cùng bà ta luôn đi." Quả nhiên cả hai đánh vào sẽ có hiệu quả hơn, chẳng mấy chốc đã phá được cửa. Ngay lúc này Rùa thần và Hải Ly đã tới ngăn cản Kỷ Vấn Hành, Hải Ly nói: "Hải thần hãy mau vào trong, để bọn thần giữ chân hắn lại." Lạc Trì Ngư vác Vũ Sơ Yến chạy vụt vào trong, vừa mới bước qua cửa đã nghe giọng của Tô Mục Dương: "Cẩn thận." Lạc Trì Ngư chỉ thấy trước mặt mình có một thứ gì đó bay vút qua, hắn lùi người về sau né tránh. Là roi của Kỷ Phương Cơ, Kỷ Vấn Hành bên ngoài thấy Lạc Trì Ngư ló ra liền vung roi vút vào. Roi tấn công ở hai phía, Lạc Trì Ngư chỉ sợ Vũ Sơ Yến mà thôi. Hắn xoay người mấy vòng né tránh, cuối cùng bị roi của Kỷ Phương Cơ đánh trúng vào tay hằn một vệt dài. Vũ Sơ Yến bị vác quay vèo vèo đến chóng cả mặt, vừa thấy cánh tay bị thương của Lạc Trì Ngư còn chưa kịp xum xue đã lại bị quay vòng vòng. Hai mẹ con Kỷ Phương Cơ được nước lấn tới, không ai để ý lúc này ở bên ngoài, Hải Ly đã cản Rùa thần lại không cho ông vào giúp. Tô Mục Dương vẫn còn bị thương ở đâu đó, mãi một lúc sau mới chạy ra giúp đỡ. Hắn liên tục đỡ roi từ hai phía, tranh thủ đẩy Lạc Trì Ngư ra ngoài: "Mau đi đi, đừng ở đây lãng phí tính mạng." Lạc Trì Ngư đang giận sôi máu, nghe Tô Mục Dương nói càng giận hơn. Hắn thừa lúc vòng vây nới lỏng, ném Vũ Sơ Yến sang cho Tô Mục Dương: "Nói điên nói khùng coi chừng ta may cái miệng của ngươi lại đó." Tô Mục Dương vốn không lường tới cái này, bất thình lình đón lấy Vũ Sơ Yến làm cả hai loạng xoạng sắp ngã. Vũ Sơ Yến vội vã vòng tay ôm cổ Tô Mục Dương, khoảng cách khuôn mặt của họ gần nhau, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của cô. Lạc Trì Ngư bên này vừa rảnh tay đã lập tức điên cuồng vung gậy đánh đấm. Hắn còn không quên quay đầu ra ngoài ném cho Hải Ly một cái nhìn sắc lạnh. Hải Ly thấy Vũ Sơ Yến đã rời xa Lạc Trì Ngư thì lại xông vào phụ giúp. Mục đích của Lạc Trì Ngư là không để Kỷ Vấn Hành vào trong. Sau khi Hải Ly và Rùa thần đánh tới thì hắn đã để Kỷ Vấn Hành lại cho bọn họ, vung gậy tạo kết giới chắn cửa. Lạc Trì Ngư vừa quay đầu đã bị Kỷ Phương Cơ cho một vả ở khoảng cách gần chảy máu mũi. Tô Mục Dương thả Vũ Sơ Yến xuống đất, chạy tới dùng đuôi quấn lấy Kỷ Phương Cơ. Lạc Trì Ngư vừa lấy tay quẹt máu mũi, còn chưa kịp đánh Kỷ Phương Cơ thì đã nhìn thấy Vũ Sơ Yến bị từ gì đó quật ngã, bây giờ nó đang lôi cô đi xềnh xệch. "Sơ Yến!" Lạc Trì Ngư hét lớn, len lỏi trong làn nước hư ảo chạy về phía cô. Nhưng hắn nhất định sẽ ân hận khi đã lớn tiếng như thế. Tô Mục Dương nghe thấy Lạc Trì Ngư gọi thì đã biết có chuyện không may. Vừa mới lơ đãng thì hắn cũng đã bay theo Vũ Sơ Yến. Tốc độ bị đánh bay còn nhanh hơn tốc độ chạy của Lạc Trì Ngư. Tô Mục Dương rơi đánh phịch xuống phía trước mặt, chắn ngang tầm mắt của Lạc Trì Ngư. Hắn không nhìn thấy Vũ Sơ Yến nữa mà nhìn thấy Kỷ Phương Cơ đang đáp xuống xách cổ Tô Mục Dương. Lạc Trì Ngư xoay người hoá thành Thuồng Luồng, dùng đuôi quất về phía Kỷ Phương Cơ một cái. Tô Mục Dương được đà nương theo đuôi rồi nhảy tót lên lưng hắn. "Tô Mục Dương, cẩn thận mấy cái chân bẩn của ngươi." Tô Mục Dương chồm tới vỗ đầu Lạc Trì Ngư một cái rồi nói: "Ngươi không biết giờ là lúc nào hả? Thả ta xuống đây, mau đi cứu Vũ Sơ Yến đi." "Không cần, hai người cứ tiếp tục đi, ta không sao." Vũ Sơ Yến từ trong đám bẩn thỉu nào đó bò ra, cả người dính đầy vết bẩn đang ra sức lau chùi. Vòng ngọc trên tay cô phát sáng, là nó đã giúp cô. Kỷ Phương Cơ quay đầu, bà ta muốn phá hủy chiếc vòng. Một roi quất tới nhanh như chớp, Vũ Sơ Yến chỉ kịp đưa tay lên đỡ. Tiếng va chạm của sợi roi và vòng ngọc vang lên chát chúa, cả không trung như muốn bị bóp méo. Tiếng xà xà vang vọng khắp nơi, từ trên đỉnh toà thành xuất hiện một con rắn màu đỏ có màu như màu gà đang kêu gọi những con rắn khác. Đám rắn đang từ khắp các hang hốc bò ra chính là loài Lộc Nhung xà. Thế nhưng bọn chúng gần như đã bị biến dị, không giống với hình dáng ban đầu nữa. Vũ Sơ Yến tiến thoái lưỡng nan, tới không được lùi không xong. Phía trước là Kỷ Phương Cơ, phía sau là Lộc Nhung xà. Rất nhanh, Lạc Trì Ngư và Tô Mục Dương đã phát hiện con rắn đỏ bên trên là chủ nhân của đám ảo ảnh này. Lạc Trì Ngư vẫy đuôi trồi lên, Tô Mục Dương vội vã nhảy xuống cứu Vũ Sơ Yến. Nhưng khi Lạc Trì Ngư lên đến rồi mới phát hiện không chỉ có một con mà là đến bốn con. Bọn chúng đứng ở bốn góc tượng trưng cho đông tây nam bắc. Tô Mục Dương bị đám ảo ảnh vây kín, khó khăn đi tới chỗ của Vũ Sơ Yến. Vũ Sơ Yến vừa tránh đằng trước, vừa phòng đằng sau, tình thế đúng là khổ sở. Kỷ Phương Cơ sấn tới, một tay bóp cổ Vũ Sơ Yến nhấc bổng cô lên, một tay muốn lấy chiếc vòng. Nhưng bà ta không thể chạm đến gần được, xung quanh chiếc vòng như có kết giới bảo vệ. Điều này làm cho Kỷ Phương Cơ càng thêm tức giận, bóp cổ Vũ Sơ Yến càng mạnh thêm. Tô Mục Dương gấp gáp cùng cực, chỉ cách Vũ Sơ Yến rất gần nhưng hắn lại không thể đến chỗ cô được. Vậy mà lúc này hắn còn cảm thấy dưới chân như có vật gì siết chặt. Dõi mắt nhìn xuống làn nước hư ảo thì thấy một con Lộc Nhung xà to tướng đang quấn lấy cổ chân hắn. Tô Mục Dương vừa xoè quạt định giết con rắn thì một con khác từ bên ngoài lao vào cắn lấy cổ tay đang cầm quạt của hắn. Tô Mục Dương đau đến đánh rơi cây quạt. Đám Lộc Nhung xà này không bình thường một chút nào. Tô Mục Dương một bên xoè đuôi siết con bên dưới, một bên ló móng vuốt cào con bên trên. Máu của con rắn thấm ướt móng vuốt của Tô Mục Dương, hắn đưa tay lên mũi ngửi, hoá ra đám rắn này đã uống máu của đám quỷ mà Kỷ Vấn Hành đã nuôi. Kỷ Vấn Hành mở cấm chú, dùng máu của hắn nuôi quỷ, nay lại dùng máu quỷ để nuôi Lộc Nhung xà.