Chương 49: Giúp đỡ

Tinh Tế: Chị Đây Cóc Làm Người Nữa

Ô Lung Bạch Đào 05-02-2025 09:49:18

"Hãy nhớ." Vẻ mặt giáo viên cứng rắn, không chút cảm xúc: "Lựa chọn nằm trong tay các em." "Còn một quy tắc nữa. Thí sinh đạt tổng điểm cao nhất trong kỳ thi đầu vào sẽ nhận được học bổng bốn nghìn tinh tệ; ba thí sinh đứng đầu, chỉ cần trúng tuyển, sẽ được miễn học phí ba năm." Học phí mỗi năm của lớp dự bị quân đội là một nghìn tinh tệ. Điều này có nghĩa... hạng hai và hạng ba sẽ được nhận ba nghìn tinh tệ, còn hạng nhất thì lãi ròng bảy nghìn tinh tệ! Đôi mắt của Bạch Sa lập tức sáng lên. Chẳng bao lâu sau, bài kiểm tra thể chất chính thức bắt đầu. Vòng đầu tiên, chạy mười vòng quanh khu thử thách. Chạy vòng là việc Bạch Sa giỏi nhất. Cô dễ dàng lọt vào nhóm hai mươi người dẫn đầu, dù hơi thở có phần dồn dập nhưng vẫn giữ được phần lớn sức lực. Trái ngược với cô, rất nhiều học sinh sau khi hoàn thành mười vòng đã nằm bệt xuống đất, hoặc thở như trâu, nhưng chỉ có một số ít bỏ cuộc ở vòng này. Dù sao đây cũng là lớp dự bị quân đội, đa số vẫn có nền tảng thể lực nhất định. Các giáo viên ghi lại thứ hạng của hai mươi người dẫn đầu và tính điểm tương ứng. Vòng thứ hai, chạy vượt chướng ngại vật. Họ phải vượt qua khói mù, bước trên các thanh ngang cao, bò qua bụi gai thép, rồi leo qua bức tường lưới cao ngất. Có vẻ để mô phỏng chiến trường thực tế, bên tai họ không ngừng vang lên tiếng súng đạn và bom nổ ầm ầm. Những người sợ độ cao, kiệt sức hoặc bị tiếng bom làm mềm chân đều khóc lóc tháo huy hiệu trước ngực và rời khỏi cuộc thi. Bạch Sa nằm bò trên mặt đất, phun ra một ngụm bùn. Bộ đồng phục luyện tập màu xám của cô nhăn nhúm, bám đầy mồ hôi và bụi bẩn. Cô vùng vẫy bò ra khỏi bụi gai thép. Vì theo đuổi tốc độ tối đa, tay chân cô bị cào xước, chảy máu loang lổ, nhưng vẫn có bảy tám người chạy nhanh hơn cô, đã bắt đầu leo tường lưới. Bạch Sa không dám trì hoãn, lập tức leo lên "Aaa!" Có người trong lúc leo trèo quá hấp tấp, trượt chân, ngã từ trên tường lưới xuống. Trong tay anh ta nắm chặt hai sợi dây bị đứt, trông như một cánh diều bị thổi bay từ trên cao. Đồng tử Bạch Sa hơi giãn ra, vô thức lao đến đẩy anh ta một cú, nghiến răng hét: "Cẩn thận chút đi!" Ngã từ độ cao này xuống, không chết cũng tàn phế! Người kia được lực của Bạch Sa kéo lại, đung đưa một giây trong không trung rồi cuối cùng cũng bám vào tường lưới để ổn định thân hình. Anh ta cúi đầu, gương mặt ướt đẫm mồ hôi hay nước mắt không rõ, ánh mắt hiện lên vẻ cảm kích xen lẫn áy náy.