Thi đấu cưỡi ngựa bắn cung là đua tiếp sức, mỗi đội mười ba người, một người trước hoàn thành nhiệm vụ cưỡi ngựa bắn cung chạy đến chung điểm đường đua, nhân tài tiếp theo mới có thể xuất phát. Nói cách khác, nếu người của Thần Võ quân này thương thế quá nặng, trở về trên lưng ngựa thời gian chậm trễ, thậm chí vô pháp đứng thẳng lên, đua thuyền rồng năm nay, Thần Võ quân chắc chắn xếp cuối.
"Mã Phong!"
"Lên a!"
Hai đầu đường đua đã, đội viên Thần Võ quân đã hoàn thành hoặc đang xếp hàng sôi nổi kêu to lên, khoảng cách quá xa, Ngụy Nhiêu thấy không rõ khuôn mặt mỗi người, nhưng lúc này, nghe những cái thanh âm nôn nóng không cam lòng lại hùng hồn cùng hò hét, Ngụy Nhiêu thế nhưng cũng đi theo khẩn trương lên, hy vọng nam nhân kia có thể một lần nữa lên ngựa, hoàn thành phần thi đấu thuộc về hắn, cho dù là thua, cũng muốn thua trong quang vinh.
Có lẽ là đồng đội hò hét nổi lên tác dụng, vị đội viên Thần Võ quân kia gian nan mà bò lên, ban đầu vài bước nhìn ra được hắn rất thống khổ, nhưng mà mặt sau càng lúc càng nhanh, phảng phất chân cẳng đã không có việc gì. Hắn nhặt lên mũi tên trong túi ném phi, đi đến trước tuấn mã bị ngã, mạnh mẽ kéo tuấn mã lên, tiếp tục thi đấu.
Nhưng hắn chậm trễ thời gian khá lâu, năm đội khác đã chạy xong tám đội viên, Thần Võ quân bên này mới chạy xong sáu người.
Đội viên Thần Võ quân phía sau rõ ràng đề cao tốc độ, đồng phục màu đỏ của đội như ngọn lửa gào thét mà đi qua.
Nếu nói người thứ bảy đến thứ mười hai đều là ngọn lửa, đội viên cuối cùng xuất phát thứ mười ba là một ngôi sao băng, nhanh đến mức mọi người đều thấy không rõ động tác hắn kéo cung bắn tên, chỉ thấy từng đạo mũi tên như sao băng phát ra dư quang, vèo vèo vèo mà hoàn toàn đi vào cái bia.
Thi đấu cưỡi ngựa bắn cung hoàn thành.
Thành tích cưỡi ngựa, bắn cung lần lượt tính, thuật cưỡi ngựa Thần Võ quân thành tích xếp hạng đệ tam, tài bắn cung đệ nhất.
Trịnh công công đem cái thành tích này báo cho Nguyên Gia Đế.
Nhi tử của Hoàng Hậu, Cảnh Vương 18 tuổi nghi hoặc hỏi: "Thuật cưỡi ngựa của Thần Võ quân lợi hại, thi đấu chúng ta rõ như ban ngày, nhưng cái đội viên bị thương kia một mũi tên cuối cùng bắn không trúng bia, thành tích Thần Võ quân bắn cung còn có thể đệ nhất?"
Trịnh công công chạy tới truyền báo thành tích liền giải thích.
Võ quan nói: "Cái bia tất cả có ba hàng trước sau, bắn trúng hồng tâm thứ nhất sẽ được điểm, nếu người bắn tên quá mức dũng mãnh, mũi tên xuyên thấu cái bia đầu tiên, còn có thể tiếp tục bắn bia thứ hai, bia thứ ba, sẽ có thêm điểm khen thưởng. Quan chỉ huy Thần Võ quân mỗi mũi tên đều bắn trúng cả ba cái bia, hắn một người thêm điểm liền đem tổng thành tích bắn cung của Thần Võ quân đi lên."
Nguyên Gia Đế hỏi: "Quan chỉ huy Thần Võ quân, chính là Lục Trạc, người xuất phát cuối cùng kia?"
Võ quan nói: "Hoàng Thượng tuệ nhãn, đúng là như thế."
Nguyên Gia Đế lần đầu lộ ra tươi cười từ khi Ngụy Nhiêu đi vào Trích Tinh Lâu.
Thái Hậu thấy, cười khen: "Khó trách Anh quốc công nhẫn tâm đem Lục Trạc ném đến biên quan tám năm, bản lĩnh này chính là không giống bình thường, Lục gia xem như có người kế nghiệp."
Nguyên Gia Đế cười: "Đúng vậy, quốc công gia dụng tâm lương khổ, trẫm chỉ có khâm phục."
Thái Hậu hướng Hoàng Hậu cái ánh mắt.
Hoàng Hậu căng da đầu cường chuyển đề tài: "Lục thế tử anh dũng khắp kinh thành, Tạ lục cô nương nhưng có phúc phần, không biết bao nhiêu tiểu cô nương muốn hâm mộ nàng đâu."
Lời này vừa nói ra, khóe miệng Nguyên Gia Đế đang cười chậm rãi liền phai nhạt xuống dưới.
Ngụy Nhiêu nhẫn nhịn cười ra tiếng đến thật vất vả.
Tiên đế có hậu phi vô số, Thái Hậu nương nương nửa đời trước sống thật cẩn thận, có thể là quá cẩn thận, cho nên đến khi làm Thái Hậu bắt đầu phóng túng, dù sao Nguyên Gia Đế là con trai của nàng, bất mãn nữa cũng không thể làm ra việc bất hiếu.
Hoàng Hậu đâu, tính cả mẫu thân nàng cũng tổng cộng bốn cái đối thủ, hậu cung không có tranh đấu gì, Hoàng Hậu lòng dạ nông cạn đến đáng thương, biết rõ Nguyên Gia Đế mới là người nàng nên lấy lòng nhất, lại cứ muốn đi ôm chân Thái Hậu, chuyên quét đi thích thú của Nguyên Gia Đế.
Nguyên Gia Đế muốn xem đua thuyền rồng, muốn xem thực lực nhân tài kiệt xuất lục quân, Hoàng Hậu ở cái thời điểm mấu chốt này xả cái gì mà Tạ lục cô nương, cùng một đám khuê tú ngắm hoa chơi trăng, có gì liên quan ?
Mẹ nào con nấy, khó trách Cảnh Vương đều đã 18 tuổi, tâm tư còn như viết hết lên mặt.
Bị Cảnh Vương nhìn trộm nhiều lần như vậy, Ngụy Nhiêu rốt cuộc cho Cảnh Vương một ánh mắt, vừa vặn liền đối diện tầm mắt Cảnh Vương trộm nhìn lại đây.
Kết quả Cảnh Vương so vơi Ngụy Nhiêu còn giật mình hơn, vèo cái mà dời đi tầm mắt, phảng phất như Ngụy Nhiêu là mãnh thú vậy.
Chú ý tới nửa khuôn mặt Cảnh Vương ửng đỏ, Ngụy Nhiêu hơi có chút tiếc nuối.
Nếu Cảnh Vương không phải nhi tử của Hoàng Hậu, nếu đường tỷ không có làm Đoan Vương phi, nàng nếu có thể gả cho Cảnh Vương, khẳng định có thể làm bà ngoại cùng tổ mẫu vừa lòng.
Đáng tiếc...
Nàng cùng Vương phi chi vị chú định vô duyên.