Cũng chỉ là một mì ăn liền 8888 tệ mà thôi, cũng đâu có muốn mạng của ba, cho dù có ăn không làm sụp đổ công ty chúng ta.
Tiết tổng muốn rời đi, nhưng luôn cảm thấy lạnh toát, chân ông ấy vô cùng lạnh, hơn nữa còn giống như là mọc rễ trên mặt đất không đi được.
Mẹ nó, mọi người vẫn nói nơi này có thứ không sạch sẽ, nhưng bây giờ xem ra nó thực sự có chút quỷ dị! Rốt cuộc là lúc hai mẹ con này bày quán ăn ở chỗ này thì có từng điều tra thị trường không vậy!
Tiết tổng không hiểu sao lại bỗng nhiên đồng ý: "Vậy cho tôi một chén, khẩu vị nào cũng được."
Tiết tổng nhìn động tác xé gói mì ăn liền của Phó Vãn thì không biết nói gì, lại bắt đầu thấy hối hận.
Chẳng lẽ bản thân ông ấy không biết nấu mì ăn liền sao mà nhất định phải tốn hơn tám ngàn để người khác nấu giúp mình.
Phó Vãn bỏ mì vào bát, lại nói với Đoàn Đoàn: "Đi nhặt một chiếc lá hòe."
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn Phó Vãn, cậu bé ngửa đầu nhìn cây hòe cao lớn trước mặt, cậu bé không leo lên được, vì thế chỉ có thể nhặt một chiếc lá hòe rơi xuống đất.
Phó Vãn bỏ lá cây hòe lên trên mì, rồi đặt bát mì trước mặt Tiết tổng.
Tiết tổng: "?"
Không hiểu đây là nghi lễ kỳ quái gì.
Mì đã được nấu xong, Tiết tổng ngửi thấy mùi mì liền thì bắt đầu ăn một cách rất thích thú, sau đó liếc mắt nhìn một cái...
Một khuôn mặt đầy máu mang theo vẻ chờ mong tiến đến trước mặt ông ấy,"Ba, ăn ngon không?"
Mẹ kiếp!
Tiết tổng vung một nắm tay qua theo phản xạ có điều kiện, nhưng tay lại xuyên qua trán cái bóng xám.
Đậu má, gặp phải thứ không sạch sẽ rồi!
Tiết tổng sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, sau khi ông ấy nhìn kỹ khuôn mặt đầy máu tươi của bóng xám kia, ông ấy phát hiện con trai mình chính là thứ không sạch sẽ kia!
"Định Khôn, Định Khôn?" Tiết tổng rất hoang mang, sau đó ông ấy buông đũa xuống.
Tiết tổng nhìn khuôn mặt đầy máu của con trai, đây chẳng phải là bộ dáng lúc xảy ra tai nạn xe cộ sao?
Tiết tổng vừa buồn vừa vui,"Con à, sao con lại ở đây?"
Tiết Định Khôn bị nắm đấm kia của Tiết tổng dọa sợ, nếu như anh ta là người sống thì chắc chắn sẽ bị ba ruột mình đánh cho chấn động não mất.
Tiết Định Khôn không ngờ rằng ba Tiết lại có thể nhìn thấy mình, Tiết Định Khôn vui mừng đến mức muốn khóc, nhưng anh ta không khóc nổi, chỉ nghẹn ngào nói: "Con không biết, hình như con xảy ra tai nạn xe cộ, con vẫn luôn bị nhốt ở dưới tàng cây hòe này trong hai tháng nay, không thể rời đi được."
"Ba, mẹ con thế nào rồi? Chắc chắn là mẹ rất đau lòng."
Cảnh tượng này khiến Tiết tổng sốc không nhẹ, ông ấy vẫn không rõ chuyện này là sao.
Khó trách con trai ông ấy vẫn không tỉnh lại, thì ra vẫn đợi ở dưới tàng cây hòe này.
Suy nghĩ đầu tiên của Tiết tổng là đưa con trai về, nhưng ông ấy không có biện pháp, đành phải nhìn về phía Phó Vãn, ông ấy vội vàng đứng lên: "Bà chủ... không đúng, đại sư họ gì?"
"Tôi họ Phó." Phó Vãn sửa lại lời ông ấy: "Gọi tôi là đầu bếp."
"... Đầu bếp Phó, con tôi bị làm sao vậy?'" Tiết tổng vỗ đùi, ông ấy còn thắc mắc là sao mì ăn liền này lại bán đắt như vậy, thì ra là thế!
Tiết tổng là người thông minh, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút thì đã hiểu ra.
Có lẽ việc con trai ông ấy ăn quỵt chỉ là cái cớ, mục đích chính là muốn để người làm ba là ông ấy tự mình tới nơi này!