Chương 45. Giả vờ hiền đức (2)

Hậu Cung Chi Hoa Phi Trọng Sinh

Thạch Lưu Khí Phao Thủy 28-09-2024 11:26:04

Niên Thế Lan cười tự giễu nói: "Nương nương nếu không có phân phó gì khác, vậy thần thiếp về trước." Hoàng hậu làm sao có thể không nghe ra lời châm biếm của Niên Thế Lan, nhưng nàng ta lại không thể phản bác. Đợi đến khi Niên Thế Lan đi rồi, Tề phi vừa định mở miệng đã bị Hoàng hậu cắt ngang. "Được rồi, ngươi về trước đi, bản cung có chút mệt mỏi." Nói xong liền để cho Hội Xuân đỡ mình vào trong điện. Niên Thế Lan trở lại Phong Khôn Cung nghĩ đến biểu tình của Hoàng Hậu, cuối cùng khinh thường cười ra tiếng. "Nương nương." Tụng Chi ở một bên quạt mát cho Niên Thế Lan thấy Niên Thế Lan không biết nghĩ tới điều gì liền lên tiếng hỏi: "Có phải nhớ đến dáng vẻ của Hoàng Hậu vừa rồi không?" "Ngươi cũng thấy được đúng không, đáng tiếc Tề phi ngu xuẩn kia lại nhìn không ra." Niên Thế Lan cầm một miếng bánh cua bỏ vào miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, sao lại tanh như vậy? "Sao vậy nương nương?" Tụng Chi nhìn Niên Thế Lan vừa cắn một miếng nhỏ đã muốn nôn, vội vàng đưa trà cho nàng. "Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy thứ này có chút tanh, thôi lui xuống đi." Niên Thế Lan súc miệng nói: "Vừa rồi rõ ràng Hoàng Hậu không vui, nhưng lại muốn lấy lòng Hoàng Thượng, Tề phi còn vội vàng đi hỏi, ha ha." "Đúng vậy, nhưng vẻ mặt của Hoàng Hậu chuyển biến thật nhanh." Tụng Chi thấy Niên Thế Lan không có chuyện gì, cũng nói tiếp chuyện vừa rồi. "Đúng rồi, đêm nay Hoàng Thượng không ở trong cung, ngươi đi bảo Huệ Quý Nhân buổi tối đến chỗ ta chơi cờ đi." Niên Thế Lan nghĩ đến Huệ Quý nhân sợ là đêm nay không dễ chịu. Thế nhưng không nghĩ tới Tụng Chi lại không đáp ứng: "Nương nương, hôm nay người đã nói đau lưng, buổi tối uống thuốc, sớm đi nghỉ ngơi đi." "Được rồi." Niên Thế Lan nhìn Tụng Chi cười, cũng không kiên trì nữa. Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mi Trang đã tới Phong Khôn Cung từ sớm, sau lưng còn có An Đáp Ứng. "Sao lại đến sớm như vậy?" Niên Thế Lan nhìn đôi mắt xanh đen của Thẩm Mi Trang, biết tối qua nàng ngủ không ngon. "Vốn dĩ cùng với An muội muội đi thỉnh an Hoàng Hậu, ai ngờ Hoàng Hậu thân thể không khỏe, không cần thỉnh an, muội liền cùng An muội muội đến chỗ nương nương." Thẩm Mi Trang và An Lăng Dung hành lễ, Tụng Chi vội vàng bưng trà tới cho hai người. "Muội nhìn dưới mắt muội kìa, đều đen cả rồi, tối qua ngủ không ngon à." Niên Thế Lan nói xong nhìn thoáng qua An Lăng Dung, nàng ta không có gì thay đổi, trang điểm còn rất tinh xảo. An Lăng Dung nghe Niên Thế Lan nói cũng kinh ngạc, sao vừa rồi mình không chú ý? "Không có, hôm qua nói chuyện với Kính Phi, nói chuyện hơi muộn một chút." Thẩm Mi Trang ngượng ngùng giải thích. An Lăng Dung thật sự không có nhãn lực gì: "Hoàn tỷ tỷ theo Hoàng Thượng đi hành cung, tối hôm qua hẳn là thị tẩm đi." "Đúng vậy, hẳn là vậy." Thẩm Mi Trang nói tiếp một câu. Không ngờ Niên Thế Lan lại không nghe nổi: "Không thị tẩm, chẳng lẽ là đi du sơn ngoạn thủy?" Ngữ khí của Niên Thế Lan không tốt, cho nên trực tiếp cắt đứt lời kế tiếp của An Lăng Dung. "Thần thiếp, thần thiếp không có ý gì khác, chỉ nghĩ người bị đưa ra khỏi Dưỡng Tâm điện, chắc chỉ có một mình muội thôi." An Lăng Dung nói rất thương tâm, hiện tại tâm tình Thẩm Mi Trang cũng không tốt, nghe thấy nàng ta nói như vậy, theo bản năng muốn đi an ủi nàng ta một chút, nhưng không ngờ Niên Thế Lan bên kia lại cười mở miệng. "Nếu bản thân biết, liền không cần một mực treo ở trên miệng, chính ngươi cũng không thể thoải mái, vậy thì tất nhiên sẽ mẫn cảm, cần gì chứ?" "Đúng vậy, lần tới sẽ tốt thôi, muội đừng luôn nghĩ tới." Thẩm Mi Trang cảm thấy lời Niên Thế Lan nói cũng có lý, hiện tại An Lăng Dung động một chút lại đem chuyện mình bị tống ra Dưỡng Tâm điện nói ra, Thẩm Mi Trang cũng không thích nghe. "Nương nương nói đúng." An Lăng Dung trước mặt Niên Thế Lan luôn là hèn mọn, lúc này nào dám phản bác cái gì. Cũng may Niên Thế Lan cũng thật sự không quan tâm nàng ta, cười gọi Tụng Chi bảo Tụng Chi truyền thiện, nói để An, Thẩm hai người lưu lại dùng bữa sáng. Thẩm Mi Trang và Niên Thế Lan giao hảo không cảm thấy gì, nhưng An Lăng Dung lại không thể ở lại được. "Đa tạ ý tốt của Hoa phi nương nương, chỉ là sáng nay thần thiếp dậy sớm, đã ăn xong rồi, không thể ăn sáng với nương nương." Nói xong An Lăng Dung đứng lên muốn đi. "Vậy muội trở về đi, đợi đến khi Hoàn Nhi trở về, chúng ta lại đi chúc mừng nàng ấy." Thẩm Mi Trang cũng không ép An Lăng Dung ở lại, chỉ nói một câu rồi để cô đi. An Lăng Dung không nghĩ tới việc ở lại ăn cơm, nhưng nhìn hai người không có giữ mình lại, vẫn âm thầm nắm chặt khăn tay, cười cười rời đi. Nhưng động tác nhỏ của nàng ta sao có thể giấu diếm được Niên Thế Lan, Niên Thế Lan nhìn bóng lưng nàng ta cười cười, rốt cuộc cũng không nói gì.