Bảo Ngươi Làm Con Tin, Ngươi Lại Theo Đuổi Nữ Đế Kẻ Địch
Tưởng Hát Hồ Lạt Thang24-02-2024 13:16:06
Ở thế giới người người tập võ này, bình dân trong thành trì cấm đấu võ, người vi phạm lệnh tất bị bắt vào trong lao.
Bất quá quý tộc thì khác, chỉ cần ảnh hưởng không phải đặc biệt ác liệt, bình thường đều chỉ bị phạt.
Trong ánh mắt Cơ Túc nhìn về phía Doanh Vô Kỵ tràn đầy khẩn cấp, mặc kệ Doanh Vô Kỵ có bao nhiêu tàn nhẫn, địa vị xuống dốc không phanh đều là sự thật, thực lực không được lại càng như ván đã đóng thuyền, chỉ cần mình xuống tay có chừng mực, muốn trút bao nhiêu tức khí cũng được. Không đấu được mồm thì đấu sức xem sao
Xem chưởng!
Hai tay Cơ Túc bốc lửa, đúng là chưởng pháp Liệt Hỏa đặc trưng của Cơ gia.
Doanh Vô Kỵ cũng rút đoản kiếm từ bắp chân ra: "Xem kiếm!"
Cơ Túc sắc mặt trắng bệch, đột nhiên dừng lại thân hình, chỉ vào Doanh Vô Kỵ mắng: "Ngươi ngươi ngươi... đọ sức, không được động binh khí, ngươi không hiểu quy củ sao?"
Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: "Đã ở trong tình cảnh này rồi, còn trông cậy vào ta không cần binh khí?
Cơ Túc: "..."
Thần sắc hắn nhất thời trở nên vô cùng đặc sắc, cơ mặt bên phải co rút.
Nhưng hắn vẫn cắn răng, cười lạnh nói: "Ngươi đã muốn dùng vậy thì dùng đi, tầng 10 cùng tầng 11 chênh lệch, không phải chỉ là một thanh kiếm là có thể bù đắp."
Dứt lời, trực tiếp giơ tay đánh tới.
Liệt hỏa chưởng pháp, dựa vào sức mạnh cương mãnh. Cơ gia Viêm quốc vốn là dựa vào chân khí cương mãnh mà nổi danh, hiện tại Cơ Túc chân khí bàng bạc, dù cho không có đạt tới Cảnh giới Thai Thuế, tầng 11 cùng tầng 10 chênh lệch cũng là cực lớn, hắn can đảm ra tay như thế, chính là ngưng khí tầng 11 cho hắn sức mạnh.
Vụ Thảo!
Kỹ năng này thật đẹp mắt!
Doanh Vô Kỵ ánh mắt sáng lên, lúc này mới thấy mình may mắn vì trộm được cái kỹ pháp này, mặc kệ nó đến cùng có mạnh hay không, đẹp hay không mới là chuyện cả đời.
Nhưng rất nhanh, mồ hôi lạnh của hắn liền chảy xuống.
Chờ đã! Cơ Túc này có cái gì đó không đúng!
Hắn rõ ràng cảm giác được sát ý điên cuồng trong mắt Cơ Túc, giống như mất đi thần trí.
Sát ý này, tuyệt đối không phải một con tin bị bức bách có thể có.
Hắn không dám buông lỏng, lúc này lập tức hướng mũi kiếm lên trên, chân khí từ lòng bàn tay phun ra, tràn đến toàn bộ thân kiếm, kích động ra một trận kiếm minh.
Trong nháy mắt chưởng cùng thân kiếm tiếp xúc, chân khí như ngọn lửa rực cháy của Cơ Túc giống như sương mù dưới cuồng phong, trong nháy mắt đã bị chấn tán, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Băng chi chân giải!
Chưởng kiếm va chạm, thân kiếm không có bất kỳ trở ngại nào, lập tức từ một góc độ quỷ dị đâm tới.
Phốc!
Vai hắn bị đâm thủng một lỗ, máu đỏ sậm róc rách chảy ra.
Thích chi chân giải!
Doanh Vô Kỵ trong lòng vui vẻ, không ngờ chỉ có hai kiếm pháp cơ sở tấn cấp, lại có công hiệu kinh thế hãi tục như thế.
Hắn không dám trì hoãn, lại là một kiếm nhanh chóng đâm tới. Cơ Túc động sát tâm, hắn liền diệt Cơ Túc, sự cố ngoại giao gì, trong mắt hắn cái rắm cũng không tính!
Thần sắc Cơ Túc kịch biến, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, có thể tránh được chỗ hiểm, bả vai vẫn trúng một kiếm, lộ ra vết thương sâu có thể thấy được xương.
Doanh Vô Kỵ! Ngươi điên rồi, muốn giết ta sao?
Hắn giống như bị một kiếm này đâm tỉnh táo, trong ánh mắt điên cuồng lặng lẽ tiêu tán, giọng nói hắn kịch liệt run rẩy, cũng không biết là bởi vì phẫn nộ hay là nghĩ mà sợ.
Dưới kinh nộ, chân khí quanh thân càng kích động, từ giờ trở đi phải sử dụng đầy đủ Liệt Hỏa chưởng pháp, không thể cho Doanh Vô Kỵ bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Nhưng mà…...
Một khắc sau.
Cơ Túc cả người máu tươi nằm trên mặt đất, tâm tính mất cân bằng, quyền chưởng đã mất đi kết cấu, đối mặt với kiếm pháp xảo quyệt của Doanh Vô Kỵ, không có bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Hắn xoay người nhìn về phía tùy tùng của mình: “Ngươi mù a! Không biết hỗ trợ?”
Tùy tùng không ngừng kêu khổ: “Công tử, ta không ra tay được!”
Ngay từ đầu người gấp chính là Bạch Chỉ, cảm thấy Doanh Vô Kỵ không phải đối thủ, liều mạng muốn gấp rút tiếp viện, lại bị hắn gắt gao ngăn cản.
Kết quả càng về sau, rơi xuống hạ phong lại là Cơ Túc, hắn muốn gấp rút tiếp viện, rồi lại bị Bạch Chỉ ngăn cản.
Cơ Túc mắt thấy Doanh Vô Kỵ chậm rãi đến gần, rốt cuộc nhịn không được nữa, hướng người đánh xe hô: “Còn thất thần làm gì? Báo quan đi!”
Doanh Vô Kỵ nhíu mày đánh giá hắn, sắc mặt tương đối ngưng trọng, hắn cuối cùng vẫn không tử thủ với Cơ Túc.
Trạng thái của Cơ Túc rất có vấn đề, loại sát ý điên cuồng này phảng phất chỉ là ảo giác, biểu hiện trước sau của người này quả thực như hai người khác nhau. Hắn trúng kiếm xong tức giận đến phát điên, nhưng không có một chưởng nào giống như chưởng thứ nhất quyết tâm dồn mình vào chỗ chết.
Thật giống như…... tên này bị ai đó dùng một loại pháp thuật khống chế tinh thần.
Mượn dao giết người, giống như thủ đoạn lừa gạt Hoa Triều kích động cổ trùng.
Người đứng phía sau muốn mượn tay Cơ Túc giết mình, nhưng bản thân lại không bằng hắn.
Để con tin Viêm quốc, ở trên địa bàn Lê quốc, giết con tin Càn quốc.
Người đứng sau màn rốt cục dụng tâm ác độc gì?
Nếu không phải kiếm pháp của mình có tinh tiến, chỉ sợ sự cố này thật sự thành công!
……
Lại một khắc sau.
Hai người phải vào nha môn làm biên bản.
Doanh Vô Kỵ làm một bộ dáng thất kinh: “Lúc ấy nhìn thấy hắn tung ra Liệt Hỏa chưởng pháp ta liền luống cuống, bởi vì bộ chưởng pháp này thực sự quá khủng, ta cảm giác ta đánh không lại hắn.”
Sau đó thì sao?
Bách hộ phụ trách việc này hỏi.
Hắn tung ra chưởng pháp xong thì nằm lăn trên mặt đất, ta cúi đầu nhìn, phát hiện hắn trúng mười ba kiếm của ta!Máu thịt mơ hồ, thật dọa người, ta không biết tại sao hắn lại đụng vào kiếm của ta, không phải là kiểu đụng đồ sứ ăn vạ chứ?”
Bách Hộ: “......”
Cơ Túc người đầy băng vải không nhịn được: “Có cái rắm, vị bách hộ này, hắn chính là chạy tới giết người, ông ngàn vạn lần không nên tin lời nói nhảm của hắn!”
Hắn thật sự sợ hãi.