Chương 40:

Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Ta Nỗ Lực Tìm Chết

Đường Hoàn Hoàn 22-10-2024 10:38:10

Hai người mắt ba ba nhìn Tống Lạc. Biểu cảm giống hệt những chú chó con muốn được chủ khen ngợi. Đáng tiếc chủ nhân không khen ngợi. Cô ngáp một cái, dường như buồn ngủ đến không mở nổi mắt, bóng hình yểu điệu đi vào trong nhà, đồng thời giao cho họ một nhiệm vụ. —— Đào thứ trong não của hai con thây ma ra. Hồ Linh Linh nhìn chằm chằm vào thây ma giúp việc, vô cùng nghi hoặc: "Thứ trong não là gì?" Tất nhiên Ninh Tử Thu cũng không biết, anh ta im lặng hai giây, nói: "Đào ra là biết." Hồ Linh Linh nuốt nước bọt. Vậy nên... Hai người họ phải mở nắp sọ thây ma sao! Ninh Tử Thu nhìn cô ấy, rất lịch sự nói: "Để tôi làm." Hồ Linh Linh lặng lẽ tìm một đôi găng tay đưa cho anh ta. Ninh Tử Thu trong lòng thầm nói xin lỗi. Vài phút sau, anh ta đào ra một viên đá màu trắng nhẵn bóng có đường kính khoảng một centimet. Hồ Linh Linh: "Đá não sao?" Ninh Tử Thu: "..." "Có lẽ không phải." Anh ta suy nghĩ: "Tôi nghĩ có lẽ trong não của mỗi con thây ma đều có loại đá này, chắc chắn có tác dụng gì đó, Tống Lạc mới bảo chúng ta đào ra." Có lần đầu thì có lần sau, anh ta nhanh chóng đào ra từ não của con thây ma cấp hai một viên đá lớn hơn một chút nhưng lại có màu xanh. Hồ Linh Linh: "Tôi biết rồi, nó tiến hóa nên viên đá này sẽ lớn hơn nhưng màu sắc thì biểu thị cái gì?" Ninh Tử Thu lắc đầu: "Tống Lạc hẳn biết, có thể hỏi cô ấy." Hồ Linh Linh: "... Tôi đột nhiên không muốn biết lắm." Hai người đào xong đá, nhìn hai xác thây ma mà không biết làm sao. Trời nóng như vậy, không thể cứ để chúng ở ngoài cửa được. Cuối cùng, hai người khiêng chúng lên, ném xuống từ lan can hành lang. Sau đó khuân đồ vào nhà. Họ không thấy Tống Lạc, đành phải để đồ ở góc phòng khách. Hồ Linh Linh lần đầu tiên nhìn thấy một phòng khách rộng như vậy—— chỉ riêng phòng khách đã lớn hơn nhà cô ấy. Giữa phòng có một cầu thang xoắn ốc, thông lên tầng trên. Hai người nhận ra Tống Lạc hẳn đã lên trên. Hồ Linh Linh rửa sạch hai viên đá, cẩn thận đi lên cầu thang. "Tống Lạc? Tôi vào nhé." Tầng hai chỉ có một phòng, cửa phòng hé mở, Hồ Linh Linh nhẹ nhàng gõ cửa rồi bước vào. Trong phòng có một chiếc giường lớn ba mét, trải ga giường bằng lụa, đầu giường treo một bức ảnh chân dung lớn của Tống Lạc. Hồ Linh Linh không nhịn được dừng lại ngắm. Phía sau có tiếng mở cửa, cô ấy vội vàng quay lại. Người đẹp trong ảnh chân dung rõ ràng vừa mới tắm xong, tóc tùy ý búi lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần thon dài như thiên nga. Cô thay một chiếc áo ngủ màu đen, càng tôn lên làn da trắng như tuyết; Dây lưng buộc nhẹ, phác họa vòng eo thon thả không thể nắm bắt. Ánh mắt cô lướt qua Hồ Linh Linh, mặt cô ấy đỏ bừng, cung kính đưa hai viên đá qua, đặc biệt nhấn mạnh: "Đã rửa mười lần." Đặc biệt sạch sẽ. Khóe môi Tống Lạc cong lên, nhận lấy, tiện tay đặt lên tủ đầu giường, hỏi: "Biết nấu ăn không?" Hồ Linh Linh nhìn cô cười mà đỏ mặt, ưỡn ngực nói: "Biết." Nhận ra sự hài lòng trong ánh mắt Tống Lạc, Hồ Linh Linh có chút vui vẻ. "Tầng dưới các cậu cứ dùng thoải mái." Tống Lạc mang theo một làn hương thơm nằm lên giường: "Tối nay tôi muốn ăn cá và sườn, trong tủ lạnh có, làm ngon một chút." Cô lại chậm rãi buông ra một câu: "Không ngon tôi sẽ ném cậu cho thây ma ăn đấy." Hồ Linh Linh: "..." Hệ thống: "..." Hệ thống không nhìn nổi nữa: "Nhìn xem cô dọa người ta thành cái dạng gì rồi kìa!" Tống Lạc: "Có áp lực mới có động lực." Hệ thống: "..." Mẹ nó có áp lực mới có động lực. Tống Lạc cảnh cáo: "Tôi muốn ngủ rồi, làm tôi tỉnh giấc, tôi nhảy lầu luôn." "..." Hệ thống lập tức im như thóc.