Chương 38: Đến nhà tôi lấy thuyền 1

[Không Gian] Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng Trong Thiên Tai

Chu Ẩn 21-12-2024 21:51:56

1104: [Hình ảnh] 801: Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ? Đừng có mà hù dọa người khác! 102: Họ nói đúng đấy, nước thật sự đã dâng lên đến bậc thang rồi, tôi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, chưa đến ngày mai nước đã tràn vào nhà rồi, đáng sợ quá... Tôi đang cân nhắc có nên đến nhà ba mẹ ở nhờ hay không. 102: [Hình ảnh] 603: [Hình ảnh] 603: Tôi thấy trên mạng nói sẽ có lũ lụt lớn, định ra siêu thị mua ít rau về tích trữ, kết quả trên kệ chỉ còn lại mấy cọng rau héo úa. 603: Trời ơi khu vực bán dưa muối cũng hết sạch rồi, trong siêu thị toàn là người chen chúc nhau. 603: [Hình ảnh] 802: Má ơi má ơi má ơi, đáng sợ như vậy sao? Không lẽ thật sự sắp có lũ lụt rồi? Chết tiệt, trong nhà tôi chỉ còn mỗi gạo. 1104: Anh bạn, khuyên cậu nên nhanh chóng đi tích trữ ít đồ ăn thức uống đi, nếu thật sự có lũ lụt, đến lúc đó điện nước chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, có gạo mà không có điện cũng vô dụng, coi chừng chết đói đấy. 802: ... Không chỉ có nhóm chat của tòa nhà họ, ngay cả nhóm chat chung của khu Kim Hồ cũng bị tin nhắn tấn công dồn dập. Những người lớn tuổi từng trải qua trận lũ lụt trước đó đều rất hoang mang. Còn những bạn trẻ chưa từng trải qua lũ lụt nhưng lại thích đọc tiểu thuyết mạng thì càng hoảng sợ hơn. Người này một câu, người kia một câu, nhất thời lòng người hoang mang. Cũng có một số người cố gắng trấn an mọi người, nói rằng nếu thật sự xảy ra lũ lụt thì nhất định sẽ có hoạt động cứu trợ. Nhưng những lời này nhanh chóng bị dòng tin nhắn mới nhấn chìm. Du Phi Dao lướt xem tin nhắn, nhìn đến đoạn phía sau, đã có người bắt đầu kinh doanh trong nhóm chat. Người thì nói nhà mình có xe, bao nhiêu tiền một người, có thể cùng nhau đi mua đồ. Người thì thẳng thừng rao bán dịch vụ mua hộ, chỉ cần trả đủ tiền là được. Xem ra, bất cứ lúc nào cũng có người nhìn thấy cơ hội kinh doanh. Du Phi Dao thật sự bái phục. Loại người này nếu có thể sống sót, không giàu có thì thật là có lỗi với trời đất! Cất điện thoại, đi tắm rửa xong, Ứng Thư Trúc nhắn tin báo đã gọi anh trai là Ứng Thư Hàn lái xe đến lấy, nhưng bên ngoài mưa to quá, xe chạy chậm, chắc phải rất lâu nữa mới đến nơi. Du Phi Dao trả lời một tiếng "Ừ" rồi mở tin nhắn của Tống Hoan. Có lẽ là sợ ở nhà nhắn tin thoại bị nghe thấy, tin nhắn của cô ấy đều là chữ viết, dài ngắn khác nhau, tổng cộng mấy chục tin. Đầu tiên là nói Trần Gia Văn ngốc nghếch, vì không gọi được xe nên đã đội túi nilon đi bộ từ khu Kim Hồ sang khu chung cư của họ. Dọc đường đi rất xa, mưa gió lại lớn, quần áo ướt sũng, không biết có bị cảm lạnh hay không, điện thoại cũng bị vô nước thành cục gạch. Ban đầu Tống Hoan định gọi anh trai và em trai cùng cha khác mẹ đến lấy xuồng cao su, nhưng hai người họ lấy cớ không biết đường, lại nói dù sao Trần Gia Văn đi bộ cũng có thể tìm đến, nên bảo anh ấy chạy thêm một chuyến nữa. Nếu không phải Trần Gia Văn kéo lại, có lẽ Tống Hoan đã trở mặt với bọn họ ngay tại chỗ. Sau đó, em trai cô ấy là Tống Ninh nói sẽ đến lấy, nhưng cậu ấy mới lấy bằng lái xe, còn chưa sờ đến xe bao giờ. Tống Hoan không yên tâm để cậu ấy đi một mình, cho nên cô ấy muốn đợi mưa nhỏ một chút rồi mới đến. Trong bếp, Du Phi Tinh bưng hai bát trà gừng đi ra, thấy chị gái nhìn điện thoại không nói gì, bèn hỏi: "Chị Hoan không đến được hay chị Trúc không đến được?"