"Ai đang nấu ăn đấy! Lén lút ăn sau lưng bọn tôi! Thật là tán tận lương tâm quá mà!"
"Đừng để tôi bắt được hắn, bằng không ta sẽ lật nồi của hắn..."
Người đến xoay một vòng, sau khi phát hiện thủ phạm đang nấu ăn thì đều nháo nhào dừng bước.
Giang Đình ngẩng đầu cười híp mắt nhìn họ, mấy người Tạ Ninh thì bày ra dáng vẻ bảo vệ đồ ăn.
Đám người nọ nhớ đến hành động khiếp người gánh năm thùng nước trong một canh giờ của Giang Đình hôm qua nên cũng không dám nhúc nhích, chỉ đành nuốt nước bọt, ra sức hít mũi ngửi mùi chua ngọt trong không khí rồi rời đi với bản mặt đưa đám.
Lúc này nước trong nồi đã sôi, Giang Đình bỏ chút muối vào, rắc thêm chút tiêu xay, sau khi nếm thử thì bỏ mì sợi vào.
Trước khi nhập ngũ, cô đã mua muối và tiêu xay, sau một thời gian dài cuối cùng cũng có ích rồi he he.
Sợi mì thẳng thớm nhanh chóng mềm đi trong nước sôi ùng ục, Giang Đình chia đều bốn bát lớn rồi úp bốn quả trứng chiên vào cùng, sau đó nói: "Được rồi!"
Tạ Ninh vốn đã trông mòn con mắt, anh ta hít hà thật sâu, giả vờ dè dặt nói: "Các anh chọn trước đi."
Tần Quyết đi tới vỗ đầu anh ta: "Đều giống nhau cả, có gì để chọn đâu."
"Hừ, vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé." Tạ Ninh bưng bát mì có trứng ốp la đẹp mắt nhất rồi rời đi.
Anh ta ngồi xuống bàn, vô cùng trịnh trọng mà cho trứng vào miệng cắn một miếng, mùi trứng rán tỏa ra khiến anh ta hạnh phúc đến mức muốn kêu thành tiếng.
Giang Đình cũng ăn trứng rán, sau đó ăn một miếng mì lớn.
Chẳng ngờ, tô mì trứng cà chua bình thường này lại là bữa ăn ngon nhất mà cô được ăn ở quân doanh trong một tháng qua.
Sợi mì mềm mịn thấm nước canh cà chua đậm đà, vị chua chua ngọt ngọt khiến người ta phải giơ ngón tay trỏ, sợi mì nóng hổi buổi sáng làm ấm dạ dày, làm người ta thấy cả người ấm áp hẳn lên.
"Ngon quá! Đây là món mì ngon nhất ta từng ăn!" Tạ Ninh gào lên, húp sạch ngụm nước dùng cuối cùng.
Tần Quyết cũng cười nói: "Mặc dù có hơi làm lố, nhưng tôi đồng ý với lời nói của anh."
Hà Kính không nói gì, chỉ cần nhìn cái bát trống rỗng là đủ biết anh ta rất hài lòng.
Giang Đình cười nói: "Chỉ cần các anh thích là được, đã lâu tôi không nấu cơm, điều kiện cũng có hạn."
Tạ Ninh lau khóe môi, nói: "Thích, thích quá luôn đấy chứ, tôi yêu anh chết mất."
Tần Quyết cất bát đũa của mấy người đi, nói: "Tôi đi rửa bát."
Hà Tĩnh cũng đi rửa nồi.
Tạ Ninh chớp mắt nhìn Giang Đình, nhỏ giọng nói: "Này, nói thật cho tôi biết đi, anh cố ý để bị đuổi đến đầu bếp doanh đúng không?"
Giang Đình cũng không phủ nhận: "Rõ ràng lắm sao?"
"Rõ lắm đó!" Tạ Ninh lẩm bẩm: "Nhưng không sao, nếu anh không đến, bọn tôi sẽ không ăn được món mì trứng cà chua ngon như vậy!"
Giang Đình mỉm cười, tâm trạng tốt vô cùng.
Sau khi trời sáng, binh sĩ bình thường bắt đầu luyện tập, người của đầu bếp doanh cũng bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Nhưng hiện giờ Giang Đình vẫn chưa đủ trình độ để làm việc trong căn bếp lớn, nhiệm vụ hôm nay của cô vẫn là nấu cám và cho heo ăn.
Nhìn đàn heo đang vui vẻ ủn tới ủn lui trước mặt, Giang Đình nhếch miệng. Quên đi, thúi thì thúi thôi, ai bảo đây là bầy heo đại gia chứ?
Chỉ có chức từ Thiên hộ trở lên mới được ăn thịt heo, xét về giá trị thì lũ heo này còn quý hơn cô rất nhiều đấy.
Cho heo ăn xong, cô được phân công đổ nước vo gạo, gánh củi, dọn dẹp, gánh nước nên không có thời gian rảnh rỗi.
Những ngày tiếp theo đều như vậy, tóm lại Giang Đình đều làm hết những công việc không được người khác chào đón.
Bề ngoài, Giang Đình tốt bụng và thân thiện, gặp ai cũng cười, không bao giờ kêu mệt mỏi, dần dần những người trong đầu bếp doanh cũng bỏ đi những thành kiến với cô, bắt đầu xưng anh gọi em.
Nhưng trong thâm tâm, Giang Đình vẫn đang tìm kiếm cơ hội để thăng tiến, cô không muốn tiếp tục cho heo ăn và làm những công việc lặt vặt nữa, cô muốn trở thành đầu bếp.