Chương 34: Quật cường

Đại Bát Hầu

Ba Ba Không Phải Rùa 15-03-2023 01:35:30

Thấy chúng nhân lùi bước ra sau, hầu tử ngẩng đầu lên, nhìn hướng Đan Đồng tử đang cao cao tại thượng trên ngọn cây. Khuôn mặt đầy là vết máu, lại chỉ có ý cười. Sát na kia, gân xanh gồ lên trên trán Đan Đồng tử hơi nhảy. -Bọn họ không dám tới, ngươi tới không? Hầu tử toét miệng cười, cười đến điên cuồng. Cười cao ngạo, cười khinh miệt, cười khiêu hấn. Từng trận tiếng cười rơi đến đáy lòng Phong Linh, kêu xé trái tim nàng. Đan Đồng tử đứng cao cao trên đỉnh cây đã xanh đen mặt mày, hắn nhìn ra được, tất cả mọi người tại trường đều đang sợ hãi. Nhưng rõ ràng đối mặt chỉ là một con súc sinh vùng vẫy giãy chết! Các ngươi sợ cái gì! Nhìn một màn trước mắt, Dương Thiền cũng si si cười lớn. Trong tuyệt vọng chớp lên quang mang cố chấp, loại điên cuồng ấy, không phải người nào cũng có thể hiểu được. Trên cái thế giới này luôn có một số người như vậy, bọn họ anh dũng can đảm, cố chấp, thậm chí thiên chấp, phóng đãng bất ky, kiêu ngạo, lại cuồng vọng. Dù đến tuyệt cảnh, bọn họ cũng tuyệt không thỏa hiệp. Nguyện chết, chứ không nguyện thua. Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mông lung, trong hoảng hốt, thân ảnh con khỉ trước mắt lại trùng điệp cùng thân ảnh người ca ca lừng danh khắp thiên hạ của mình. Nước mắt từ khóe mắt nàng trượt xuống, từng giọt từng giọt... Trong gian phòng tối đen như mực, Thanh Vân tử nâng chén trà đặt tới bên mồm, lại chậm chạp không uống... Trong đại điện u ám, khối gỗ đang khắc trong tay Tu Bồ Đề hơi dừng một chút, ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, sắc mặt có phần ngưng trọng. -Sư tôn, thật không quản ư? Vu Nghĩa đứng ở một bên khom người hỏi. Tu Bồ Đề mặt không biểu tình nhìn chăm chăm trời đêm đen nhánh ngoài cửa hồi lâu, khoát khoát tay, lại cúi đầu xuống tiếp tục điêu khắc, thán nói: -Như quả Tà Nguyệt Tam Tinh Động của ta là lô, thì hắn chính là một thanh đao, hôm nay càng được tôi luyện, ngày sau xuất vỏ, liền càng sắc bén... Chịu được tôi luyện, mới có thể làm được chuyện hắn muốn làm... Ánh trăng sáng trong vẩy hướng mặt đất, chiếu rọi lên con khỉ điên cuồng kia. Trong lòng đám đạo đồ dâng lên tí ti sợ hãi, thân bất do kỷ lùi ra sau. Hết thảy cứ thế mà kết thúc? Không! Chỉ nghe Đan Đồng tử ho khan hai tiếng, lập tức bừng tỉnh chúng nhân. Thân khu tên mặt sẹo cùng tên một mắt khẽ chấn, vội vàng bước ra nửa bước hướng tới hầu tử. -Lên! Bọn họ không bước lên trước nữa, mà vung tay để đám đạo đồ đang bị hù đến không biết xoay sở xông lên. Trên mặt hầu tử lóe ra thần tình khinh miệt: -Còn là sợ a, ha ha ha ha, nọa phu (đồ hèn), các ngươi sợ cái gì? Ha ha ha ha! Máu thấm ra từ trên trán men theo mi tâm chảy vào trong mắt, nhói đau, thậm chí một mắt đã không thể mở ra, nhưng tịnh không trở ngại hắn khinh thường đám đạo đồ kia, bao gồm hai tên tu giả Nạp thần cảnh, thậm chí cả Đan Đồng tử. Đám đạo đồ đối mặt nhìn nhau, nhưng không ai dám hướng về phía trước, bước chân ngược lại khe khẽ lùi ra sau. -Lên a --! Tên một mắt rống lên, khua múa loan đao muốn chém tới một tên đạo đồ trong đó. Đạo đồ kia kinh hoảng chạy về phía trước, mắt nhắm lại, một quyền vung hướng hầu tử. Không có gì ngoài ý, một quyền đó trùng trùng đánh lên ngực hầu tử. Lúc này cả khí lực để né tránh hắn cũng không có. Thân thể khẽ nghiêng, trực tiếp ngã vật xuống đất. -Lên a --! Còn chờ cái gì! Tên mặt sẹo nâng cước lên, đá tới đạo đồ đứng gần đó. Dần dần, hai tên, ba tên, bốn tên. Sợ hãi bao trùm chúng nhân tựa hồ như tiêu tán, hay là chẳng qua bọn họ đang dùng hành động điên cuồng để che dấu bất an trong lòng. Bọn họ vây lấy hầu tử, một trận quyền đấm cước đá, dùng tận toàn lực, điên cuồng trút xuống. Nhưng hầu tử vẫn chỉ cười, cuồng tiếu, cười đến nội tâm tất cả đạo đồ đều phát tê, đều trở nên càng thêm điên cuồng. Qua khe hở giữa đám đạo đồ, Đan Đồng tử nhìn thấy một con mắt đỏ rực đang chằm chằm coi chừng hắn, con mắt thăm thẳm giống như vực sâu không đáy, khiến người không rét mà run. -Quên đi, đừng đánh chết ta không tiện ăn nói với người khác. Đan đồng tử lắc lắc tay áo, đằng không tan biến. Có lẽ cả chính hắn cũng sợ. Đan Đồng tử vừa biến mất, hai tên tu giả Nạp thần cảnh lập tức như được đại xá, vội vàng theo gót. Đối với hai người bọn hắn, một khắc cũng không muốn ở lại nơi này. Ba người vừa đi, đám đạo đồ đối mặt nhìn nhau không biết làm sao, giống như vừa làm chuyện gì mờ ám một hống mà tán, nhanh chóng bỏ đi, thậm chí cả cây đuốc trong tay đều vứt ra đầy đất. Trên bãi đất trống rộng lớn, mấy cây đuốc leo lắt thiêu đốt. Chỉ thừa lại hầu tử nằm im không động đậy, phảng phất như đã chết rồi, lông lá trên mình đã nhuộm thành hồng sắc, bết dính toàn thân. Dương Thiền đành chịu cười cười, đứng lên vừa bước ra một bước, lại thấy Phong Linh đã giải trừ cấm chế đang chạy về phía hầu tử. -Xem ra còn không tới phiên ta đăng trường. Cười nhẹ một tiếng, xoay người chìm vào trong hắc ám vô biên... -Hầu tử! Hầu tử... Hầu tử ngươi đừng chết! Phong Linh hoảng loạn chạy qua, vấp ngã, lại giãy giụa bò lên, một thân bụi đất sấp đến trên người hầu tử, nước mắt ào ào rớt xuống, nhỏ lên lông tơ dính đầy máu tươi của hắn. Nàng lau nước mắt, khóc gào. -Không chết được... Hầu tử gắng gượng mở ra nửa con mắt còn lại, nhìn nữ hài duy nhất còn nhớ đến mình trên cái thế giới này: -Không chết dễ dàng như vậy đâu, ta là một điều tiện mệnh, mệnh tiện, Diêm vương gia không thu. Ha ha khái khái... Một vòi máu tươi từ trong cổ họng hầu tử khái ra, khiến Phong Linh sợ ngây người. -Ngươi đừng nói chuyện! Đừng nói chuyện! Nàng luống cuống tay chân xé mép váy, nắm trong tay, lại không biết nên băng bó từ chỗ nào. Từ đầu đến cuối, nàng chẳng qua là một bé gái mười tuổi mà thôi. Trước mắt, khắp người hầu tử toàn là máu cùng lông tơ giao tạp cùng một chỗ, còn không nhìn nổi vết thương bắt đầu từ nơi nào. -Ta đi gọi sư tôn! Phong Linh xoay người liền muốn đi. Hầu tử vội kéo chéo áo nàng lại: -Đừng! -Đã đến nước này... -Đừng đi tìm lão đầu.. chết tiệt kia. Hầu tử kéo lại chéo áo Phong Linh, tay chậm rãi dùng sức, cuối cùng nắm chặt lấy. Phong Linh quay đầu lại, nhìn thân xác ngã nằm trên đất, nhìn vành mắt he hé mở ra kia. Dù đã đến bước này, hắn vẫn quật cường như vậy, quyết không chịu thua. Nước mắt từ khóe mắt nàng lại chảy xuống từng giọt, vươn tay lau đi nước mắt của chính mình, nghẹn ngào nói: -Hầu tử... Hầu tử, ngươi đừng làm ta sợ được không? Đừng như vậy được không? Đừng quật thế nữa. Ta đi tìm sư tôn, hắn nhất định sẽ cứu ngươi. -Ta không cần... Bất cứ người nào... Cứu! Không cần bất cứ người nào... Lông mày hầu tử đột nhiên gắt gao nhăn lại, nhắm mắt, cắn chặt răng khớp, thần tình thống khổ đã không cách nào che dấu, hắn gồng mình, lại như đánh mất tất cả khí lực mềm nhũn ra, chỉ còn mỗi cánh tay níu lấy chéo áo vẫn không buông xuống. -Xin lỗi. Hầu tử. Phong Linh chỉ biết sấp trên người hầu tử khóc rống: -Xin lỗi, xin lỗi, ta ăn Khoát linh đan, nhưng mà... Ta vẫn không làm được gì cả, ta chỉ biết khóc, ta thật chỉ biết khóc. Ta thật vô dụng, xin lỗi. Cánh tay đầy là máu tươi của hầu tử gian nan giơ lên, vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé, lau đi nước mắt trên gò má: -Nha đầu ngốc, đừng khóc, lần sau ta có việc, ngươi cứ tránh xa xa... Cái gì, cũng đừng làm. Phong Linh lắc đầu: -Hầu tử... Chẳng lẽ tu tiên trọng yếu như vậy? Còn quan trọng hơn cả tính mệnh? Hầu tử không trả lời, chỉ khẽ mở tròng mắt trông hướng vầng trăng tròn trên thiên không, trầm mặc, cánh tay vuốt ve gò má Phong Linh cũng cứng lại. Vành mắt hơi chút ướt át. Rất nhiều, rất nhiều năm về trước, cũng có người hỏi qua hắn vấn đề này, đó là một con chim hoàng yến. Như quả hiện tại bên người hắn là nàng, liệu có cũng hỏi như thế không? Hầu tử không biết, hắn chỉ biết, đường lui sớm đã bị chính hắn phong kín. Không có đường lui, liền chỉ có thẳng tiến về phía trước. Một đường này, bất luận mất bao nhiêu năm, bất luận bao nhiêu gian khó, bất luận bao nhiêu khổ cực, hắn tất phải gánh lấy, không được lui nửa bước. Không có đường, liền bổ ra một con đường. Đây là lựa chọn của chính hắn, không có hối hận. Hít hai hơi thật sâu, hoãn lại một chút đau đớn trên người, hắn mới nhẹ giọng nói: -Đỡ ta... dậy. Trời đêm băng lãnh, gió lạnh thấu xương, trên sơn phong trống trải, Phong Linh đỡ lấy hầu tử, từng chút từng chút gian nan đứng lên, lung lay như muốn ngã. Mỗi một động tác, mỗi một tia khí lực đều mang theo kịch đau, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn thụ. -Trở về đi. -Hầu tử, vì sao nhất định phải làm thế? -Ta sợ một khi lùi ra sau, liền triệt để mất đi dũng khí tiến về phía trước... Khái khái khái... -Hầu tử! Ngươi đừng làm ta sợ! -Không sao đâu... Thật không sao, không chết được. Khái hai tiếng không chết đâu mà lo. -Ngươi đừng nói nữa! Trên bậc đá dài tăm tắp, hai thân ảnh cô đơn dựa dẫm vào nhau. Một đường giữa trời đêm, rất lạnh, rất xa, rất đau, đau đến mức ý thức hắn dần dần trở nên mơ hồ, đau đến nước mắt Phong Linh không ngừng lăn trên gò má, đau đến đời này hầu tử không cách nào quên được. Không quên được từng có một đoạn đường như vậy, một tiểu nữ hài vô trợ nước mắt lăn dài, quật cường dìu hắn, dùng hết toàn bộ sức lực, không để hắn ngã xuống, dựa vào nhau bước về phía trước. Lúc hắn tỉnh lại đã là xế chiều ngày thứ hai, hắn nằm trên giường trong nhà gỗ của mình, toàn thân cao thấp bị bao thành hình bánh ú. Khắp người Phong Linh dính toàn vết máu, thủ ở một bên, đang dùng khăn lông giúp hầu tử chà lau thân thể. Thấy hầu tử tỉnh lại, nàng khẽ cắn môi, nước mắt lại rớt xuống từng giọt, cuối cùng không nhịn nổi nữa, oa một tiếng vỡ òa.