Hà quản gia định nói chuyện này với ông cụ vì ông luôn đặc biệt quan tâm đến cô gái trẻ này.
Nhưng đúng lúc đó, ông ấy gặp mẹ của Cố Vân Hạo. Vị phu nhân khôn khéo này sau khi nghe chuyện đã dặn ông ấy không cần báo với ông cụ, nói rằng sức khỏe ông cụ không tốt, không cần làm phiền ông ấy vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Hà quản gia suy nghĩ, cảm thấy đây không phải là chuyện lớn nên làm theo lời bà ta.
Không ngờ ngay trước khi tiệc bắt đầu, ông cụ lại hỏi đến cô.
Hà quản gia không dám giấu giếm, kính cẩn đáp: "Lão gia tử, cô Ninh nói rằng cô ấy và cậu Vân Hạo đã chia tay nên không đến dự tiệc."
Sắc mặt ông cụ Cố đột nhiên trầm xuống.
Dù tuổi đã cao, sức khỏe giảm sút nhưng khí thế của một người nắm quyền nhiều năm vẫn rất rõ ràng.
"Lão Hà." Giọng ông cụ mang theo chút giận dữ: "Gọi thằng nhóc Cố Vân Hạo lên đây ngay cho tôi, đồng thời gọi cho con bé Dụ Huyên. Nói với con bé..."
Ông cụ ngừng lại vài giây, cân nhắc lời nói: "Nói rằng không cần lo lắng, là tôi muốn mời con bé đến và chuyện này không liên quan đến bất kỳ ai khác."
Ông cụ Cố đã nắm quyền ở nhà họ Cố nhiều năm, đồng thời từng là một nhân vật quyền lực có thể thay đổi cục diện ở Bắc Thành.
Trong ký ức của Cố Vân Hạo, ông nội luôn giữ dáng vẻ nghiêm nghị trước mặt anh ta, thậm chí đối với bố anh ta, ông cũng nghiêm khắc đến mức gần như hà khắc.
Cố Vân Hạo mãi không thể quên được cảnh tượng lần đầu tiên anh ta nhìn thấy bố mình quỳ trước ông nội để nhận lỗi.
Ông bố luôn uy nghiêm trước mặt anh ta vậy mà lại bị ông nội mắng đến nỗi không thốt nổi một lời phản bác. Hình ảnh ấy đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tâm trí anh ta.
Khi lớn lên, Cố Vân Hạo dần hiểu ra rằng khi ấy bố anh ta quỳ gối không chỉ trước ông nội mà còn là trước quyền lực.
Ngày nay, tuy ông cụ Cố không còn giữ quyền lực tuyệt đối như xưa ở nhà họ Cố nhưng sự kính trọng và nỗi sợ đối với ông vẫn khắc sâu trong tâm khảm Cố Vân Hạo.
Khi quản gia Hà xuống lầu tìm Cố Vân Hạo, anh ta đang an ủi Sầm Mộng đang lo lắng.
"Cậu Vân Hạo." Hà quản gia lên tiếng: "Ông cụ bảo ngài lên lầu gặp ông."
Nghe vậy, động tác của Cố Vân Hạo khựng lại, vô thức buông tay khỏi người Sầm Mộng.
Sầm Mộng vốn đang dựa phần lớn cơ thể lên người anh ta, bất ngờ mất thăng bằng khẽ kêu lên một tiếng.
Cô ta loạng choạng mới đứng vững, nhìn người đến chỉ là một ông già mặc đồng phục quản gia, trong lòng không khỏi dâng lên chút khó chịu.
Đã nói là sẽ giới thiệu mình trước mặt mọi người, vậy mà chỉ gặp một quản gia thôi đã vội vã bỏ mặc mình.
Tuy nhiên vì đây là địa bàn của nhà họ Cố, hơn nữa lúc này cô ta rất cần Cố Vân Hạo nên đành nén lại không bộc lộ cảm xúc.
Sắc mặt Cố Vân Hạo không giấu được vẻ căng thẳng: "Hà quản gia, ông chắc chắn ông nội muốn gặp tôi ngay bây giờ sao? Tiệc mừng thọ sắp bắt đầu rồi..."
Hà quản gia điềm tĩnh đáp: "Đúng vậy. Ông cụ đã dặn, hẳn là có lý do. Cậu nên lên lầu ngay đi."
Cố Vân Hạo khẽ cắn răng đáp: "... Được."