Chương 33: Công năng thần kỳ (3)

Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc

Đào Hoa Lộ 08-04-2024 11:48:19

Chu Minh Dũ nói: "Phía trên cũng không nghe, không sao đâu, chúng ta cứ kéo dài công việc, cùng lắm thì bắt nhiều chuột làm thí điểm là được rồi." Hai người nằm xuống một lần nữa, âm thanh muỗi bay vo ve bên lỗ tai càng ngày càng vang, khiến người ta cảm thấy phát bực! Mạc Như nói: "Lúc em ngủ cũng không có muỗi, vì sao lúc này lại nhiều muỗi như thế?" Chu Minh Dũ nhỏ giọng nói: "Không phải em cắt rất nhiều cỏ dại sao, có ngải cứu hay không, lấy ra để đuổi muỗi đi." Mạc Như dùng ý niệm lướt qua một lượt trong không gian, quả nhiên tìm được một đống ngải cứu, cây ngải cứu là đồ tốt, đời sau vẫn còn dùng ngải cứu không biết bao nhiêu năm. Nhưng mà những cây này cũng chưa được phơi khô, không có cách nào đốt lên để đuổi muỗi, cô chỉ có thể lấy ra rồi thổi thổi tạo tác dụng về mặt tâm lý. Nhưng cứ thổi phù phù như vậy thì không cách nào ngủ được, cô nhanh chóng nghĩ ra một mẹo nhỏ, dùng ý niệm khống chế không gian, sau đó nắm tay lại đặt trên đỉnh đầu, lấy một cây ngải cứu nhanh chóng thu vào thả ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy là vừa có gió vừa có hương thơm có thể xua đuổi muỗi. Như vậy đúng là một biện pháp tốt, cô luyện tập một chút, càng ngày càng thuần thục, cảm giác như chính mình nửa ngủ nửa tỉnh vẫn có thể hoàn thành! Một lát sau cứ thế mà ngủ ngon lành, không hề cảm giác muỗi cắn chút nào. Bọn họ ngủ say rồi nên cũng không biết, nếu có người cầm đèn rọi vào thì sẽ phát hiện ngay một hiện tượng vô cùng thần kỳ: Trên đỉnh đầu hai người mọc ra một cây ngải thảo lớn, trong chốc lát xuất hiện trong chốc lát lại biến mất, mà muỗi xung quanh họ càng ngày càng nhiều cứ vo ve vo ve, cuối cùng không biết vì sao lại biến mất... Ngày hôm sau, trời chưa sáng Chu Minh Dũ đã tỉnh giấc, anh liếc nhìn tư thế ngủ giống như đầu hàng của cô, lẳng lặng lấy cánh tay cô thả xuống bụng, chính mình thì nhẹ nhàng bước xuống đất. Lúc này trời vẫn chưa sáng, bên ngoài tối om, chỉ có thể thấy rõ bên cạnh. Ông Chu cùng anh ba cũng thức dậy đi đến đất phân phối bận việc, ông Chu muốn đi dạo xem ruộng lúa mì cùng với đội trưởng, nắm bắt tình hình lúa chín. Chu Minh Dũ chào hỏi bọn họ một tiếng, sau đó lấy cây đòn gánh bằng gỗ dâu treo trên bức tường phía bên trái cửa nhà chính, lại xách theo hai cái thùng xách nước bằng gỗ - dân địa phương ở đây gọi là gàu, sau đó đi ra cửa gánh nước. Vốn dĩ tối hôm qua phải đi gánh nước, nhưng đại đội lại thổi còi đi họp nên không có thời gian, hiện tại nhân lúc phụ nữ trong nhà còn chưa dậy nấu cơm phải nhanh chóng xách nước về, tránh khỏi lát nữa lấy nước cho heo và nấu cơm không đủ dùng. Mùa hè làm việc uống nước nhiều, sáng trưa chiều đều phải nấu riêng một ấm nước mới đủ. Anh xách gàu múc nước lên đi ra ngoài, trong thôn chỉ có hai miệng giếng công cộng, một cái ở phía Đông Nam của thôn, một cái ở phía Đông Bắc, này cái giếng này là nước ngọt, những nơi khác cũng có đào giếng nhưng đều là nước phèn chua, chỉ có thể dùng để giặt quần áo, rửa rau, làm nước uống thì khó mà nuốt xuống nổi, năm rộng tháng dài sẽ bị ứ lại. Hai cái giếng này vốn là của gia đình địa chủ nhà họ Trần, sau khi cải cách ruộng đất liền biến thành giếng nước công cộng trong thôn, ngoài ra còn có một hộ nông dân giàu có trong thôn là có giếng trong nhà, nhưng mà vào năm 1952 Trương Căn Phát dẫn đầu làm lớn chuyện nên đã bị lấp. Cho nên hiện tại trong nhà của người dân trong thôn đều không có giếng nước, muốn lấy nước để dùng chỉ có thể đến hai nơi này để múc nước. Nhà họ Chu nằm ở vị trí Tây Bắc của thôn, cho nên đi giếng hướng Đông Bắc để múc nước. Lúc này, phía Đông trời trong xanh, mặt trời chưa ló dạng, tầm nhìn vẫn còn tối om, trên đường không phải là người xách gàu nước thì cũng là khiêng cuốc, tranh thủ trước giờ làm việc chạy đến đất phân phối bận bịu một phen. Rất nhanh đã đi đến bên cạnh giếng, trước kia giếng này vốn có đình, nhưng bị Trương Căn Phát đi đầu phát động đẩy ngã nói là muốn đẩy ngã phần tử kiêu ngạo như địa chủ. Hiện tại không có đình, cũng không có ròng rọc kéo nước, đều là tự dùng dây thừng cột vào gàu để xách nước lên, kỹ thuật không tốt rất dễ làm gàu rớt luôn xuống. Bên cạnh giếng đã có người đứng xếp hàng, nhìn thấy Chu Minh Dũ đang đi lại đây, có người cười chào hỏi với anh, có người lạnh mặt né tránh, cũng có người lén lút nói nhỏ. Thấy anh đến, người đàn ông đang xếp hàng đến lượt lấy nước lập tức muốn nhường vị trí cho anh, cười nói: "Hồng Lí Tử cậu gánh nước đi!" Chu Minh Dũ gật gật đầu,"Chú cứ múc nước trước đi, tôi đợi chút cũng được." Những người khác đều có chút kinh ngạc, mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Cái tên khốn kia vậy mà lại hiểu cách làm người?