Chương 32 - Ngày nào đó cầm kiếm san bằng Lạc Nhật
Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế
Biệt Nhượng Ngã Thông Tiêu14-04-2024 12:15:00
Thiên phú kiếm đạo của Diệp Thu Bạch cực kỳ khủng bố!
Thể chất này dù là Hồng Anh cũng không cách nào nhìn thấu.
Chỉ cần cho hắn thời gian, tương lai không người nào có thể ngăn cản, trở thành một đời Kiếm Thánh!
Đây cũng là nguyên nhân Hồng Anh cảm thấy Diệp Thu Bạch có thể giúp đỡ mình.
Còn lại một ngày cuối.
Diệp Thu Bạch cùng Hồng Anh tùy tiện đi dạo trong Huyết Ngục bí cảnh.
Cũng gặp một ít truyền thừa nhưng hai người không có chút hứng thú.
Diệp Thu Bạch đã được Thiên Ma Cửu Kiếm, còn có công pháp tuyệt thế như Thái Sơ Kiếm Kinh.
Hồng Anh thân là nữ đế thượng cổ, nội tình tốt hơn những truyền thừa này không biết bao nhiêu lần nên cũng chướng mắt.
Huống hồ đồ mà sư tôn Lục Trường Sinh của hai người tiện tay lấy ra tốt hơn mấy truyền thừa này nhiều...
Trên đường đi, cả hai gặp được nhóm người Hoắc Khánh Minh và Lâm Sách.
Lâm Sách bị thương nhẹ, Hoắc Khánh Minh bị thương hơi nghiêm trọng, khuôn mặt tái nhợt được Lâm Sách dìu đi.
Sắc mặt Tân Hồng Y cũng trắng bệch.
Chỉ có Chung Ngộ vẫn cõng kệ sách nhỏ, trên mặt treo nụ cười, hiển nhiên không bị thương, hơi thở còn mạnh hơn trước một phần!
Lâm Sách thấy Hồng Anh lập tức buông Hoắc Khánh Minh ra rồi chạy tới ân cần hỏi han.
Hồng Anh không màng tới, có chút đau đầu.
Hoắc Khánh Minh nhìn thấy cảnh này thì mặt biến thành màu đen, có chút bất đắc dĩ.
"Cái tên trọng sắc khinh bạn..."
Tân Hồng Y nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hỏi: "Lần này thu hoạch thế nào?"
Diệp Thu Bạch cười gật đầu,"Cũng không tệ lắm."
"Sau khi rời khỏi đây chúng ta luận bàn một chút?"
"Tùy thời phụng bồi."
Chung Ngộ xem mà chỉ cười cười, không nói gì.
Huyết Ngục bí cảnh sắp biến mất.
Đám người Diệp Thu Bạch đi tới cửa truyền tống rời Huyết Ngục.
Khi trưởng lão Nho Viện cùng với trưởng lão Kiếm Đường nhìn thấy Diệp Thu Bạch bình an đi ra thì nhẹ nhàng thở phào, tiến lên đi dò hỏi thu hoạch.
Tướng Quân nhìn thấy cảnh này, lại sắc mặt trở nên khó coi.
Diệp Thu Bạch không chết?
Hơn nữa bốn người của hắn cùng với Ảnh Sát đều không đi ra.
Chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, Tướng Quân liền bước tới, khí thế Thủy Dật cảnh đỉnh trực tiếp áp lên người Diệp Thu Bạch.
"Ngươi đã làm gì? Bộ hạ của ta cùng mấy người áo đen đâu?"
Trưởng lão Kiếm Đường thấy thế liền phát ra một đạo kiếm khí chắn trước người Diệp Thu Bạch, ngăn cản tất cả uy thế.
Đồng thời có từng đạo kiếm khí bắn thẳng đến Tướng Quân.
Tướng Quân hừ lạnh tung một quyền oanh, quyền thế khiến người ta phải sợ hãi!
Kiếm khí tan nát, quyền ấn tiêu tán!
Hai bên đều không chiếm được tiện nghi.
Trưởng lão Kiếm Đường đứng nghiêm, trầm giọng quát: "Nơi này cũng không phải Lạc Nhật vương triều! Các hạ vẫn nên điệu thấp một chút cho thỏa đáng."
Sắc mặt Tướng Quân trông rất khó coi, nói: "Điệu thấp? Diệp Thu Bạch giết người của ta, ta chỉ có một điều kiện, giao hắn ra thì ta sẽ không tính toán chuyện này!"
"Nếu như không giao đây?"
"Như vậy thì Tu La Thiết Kỵ sẽ sẵn sàng san bằng Tàng Đạo thư viện các ngươi!"
Trưởng lão Nho Viện cười nói: "Chúng ta đây yên tĩnh chờ."
Diệp Thu Bạch cũng nói: "Ngày nào đó ta sẽ đến Lạc Nhật vương triều."
Tướng Quân nghe xong cười to: "Chỉ một tiểu tử nho nhỏ mà dám ngông cuồng!"
Đã nói đến nước này, Tướng Quân biết bộ hạ cùng Ảnh Sát đã bị Diệp Thu Bạch giết chết.
Chỉ là hắn không tin đây là chuyện Diệp Thu Bạch có thể làm một mình.
E là có mượn các lực lượng khác, như là Tàng Đạo thư viện!
"Ta sẽ trở về bẩm báo bệ hạ." Tướng Quân nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch rồi nói: "Tu La Thiết Kỵ sẽ không để các ngươi chờ lâu, hy vọng các ngươi có thể chống cự được."
Hắn nói xong liền biến mất tại chỗ.
Tuy trưởng lão Nho Viện cùng trưởng lão Kiếm Đường liên thủ có thể lưu lại Tướng Quân nhưng cũng sẽ không ra tay vào lúc này.
Một khi chém giết nhân vật cao tầng của đối phương ở đây thì Lạc Nhật vương triều sẽ không cố kỵ, trực tiếp toàn lực tiến công Nam Vực.
Hậu quả khó mà tưởng tượng!
Vậy nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi.
Lúc này, có người Cừu gia nhìn về phía Diệp Thu Bạch, hai mắt tràn ngập tơ máu, nói: "Diệp Thu Bạch, vì sao ngươi phải phế Cừu Lập Bi!"
Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nhìn sang rồi đáp: "Hắn muốn giết ta, ta phế hắn, không bình thường sao?"
"Huống hồ sớm hay muộn ta cũng sẽ tới Cừu gia một chuyến."
Trưởng lão Cừu gia vừa định nổi giận, thì thấy được ánh mắt của trưởng lão Kiếm Đường, chỉ có thể kìm nén.
Dù sao ở trước mặt Tàng Đạo thư viện, Cừu gia không có chút cân lượng.
"Chúng ta đi!"
Nhóm người Cừu gia mang theo Cừu Lập Bi đã trở nên ngây dại hậm hực rời đi.
Trưởng lão Nho Viện thấy mọi người đều có thu hoạch, hơn nữa cũng không tổn thất ai, chỉ bị thương nên không khỏi vui mừng cười nói: "Làm không tồi, trở về học viện đi, học viện còn có phần thưởng cho các ngươi."
Bên thu hoạch lớn nhất từ Huyết Ngục bí cảnh chính là Tàng Đạo thư viện.
Chuyện này cũng mang lại vinh dự cho thư viện.
Bên trên tự nhiên sẽ có khen thưởng.
Sắc mặt đám người Hoắc Khánh Minh trở nên vui vẻ.
Sắc mặt Diệp Thu Bạch và Hồng Anh, Tân Hồng Y, Chung Ngộ không có biến hóa gì.
Người Tàng Đạo thư viện cưỡi tọa kỵ rời đi. ...
Giờ phút này.
Ở phía trên Huyết Ngục bí cảnh, nơi này có một tầng kết giới phong tỏa, không cách nào nhìn thấy tình huống bên trong kết giới.
Chỉ sợ là cường giả như Tần Thiên Nam cũng không cách nào phá vỡ kết giới này!
Nơi đây có mây đen giăng kín, vô số lôi long uốn lượn trong mây, còn có một gương mặt thật to.
Gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nam tử đeo mặt nạ bạch hồ bên dưới.
Chỉ thấy nam tử một tay cầm kiếm một tay vắt sau lưng, đứng giữa không trung, tà áo theo gió mà bay.
"Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"
Gương mặt to trên trời lên tiếng hỏi: "Với thực lực của ngươi, ngươi không nên tồn tại ở vùng thiên địa này!"
Nam tử khẽ cười một tiếng, mở miệng nói: "Ta đeo mặt nạ vì không muốn để cho người khác nhận ra, phiền ngươi đừng hỏi như vậy được không, đầu óc có vấn đề sao?"
"..."
Gương mặt thở phào một hơi, trong hơi thở còn mang theo từng tia chớp.
Chỉ nghe hắn trầm giọng nói: "Vậy vì sao ngươi muốn ngăn cản ta?"
Nam tử đáp: "Vậy vì sao ngươi muốn động tới đồ đệ ta?"
Nam tử đúng là Lục Trường Sinh!
Gương mặt tức giận quát: "Nữ đế Vân Hoàng không màng đến biến số luân hồi, tu luyện cửu chuyển luân hồi, hiện giờ đã luyện thành, muốn chinh chiến chư thiên, tái lập Thiên Đạo, đây là điều tối kỵ!"
Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Thì ra là thế này, nhưng tính sao? Không phải Thiên Đạo nơi đây sụp đổ rồi? Tái lập cũng không có gì không tốt, hay là..."
Nói tới đây, Lục Trường Sinh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn gương mặt rồi nói: "Các ngươi không muốn Hồng Anh tái lập Thiên Đạo, Thiên Đạo phải do các ngươi tái lập?"
Gương mặt thở dài, lôi long trong tầng mây bắt đầu quấy mạnh.
Muốn hủy diệt Lục Trường Sinh!