Chương 3: Nhiệm vụ ngồi chơi xơi nước
Từ Phàm nhìn bóng lưng Vương Vũ Luân đi khuất, tự thì thào: "Bằng hữu của ta ở Thiên Khuyết Môn chẳng được mấy người, ngươi hãy sống cho thật tốt."
Hai ngọc giản tặng cho Vương Vũ Luân, một cái là pháp thuật Từ Phàm tự sáng tạo ra: Khinh Vũ Hóa Phong Thuật.
Một cái khác là một bộ Hỏa Mâu Thuật, là tổ hợp pháp thuật của hệ Hỏa và hệ Mộc.
Trở lại tiểu viện của mình, hắn tiện tay dùng Tiểu Linh Vũ Thuật tưới nước cho hơn mười mẫu linh điền, rồi xoay người vào trong phòng tu luyện.
Sáng sớm, Từ Phàm đi tới Nhiệm Vụ Điện lĩnh nhiệm vụ bắt buộc mỗi tháng một lần của mình. Giai đoạn đầu của Luyện Khí chỉ làm tạp dịch trong môn tu luyện công pháp bản môn, đến trung kỳ mới được phái đi làm nhiệm vụ trong môn.
Đến lượt Từ Phàm.
Chấp sự nhìn qua, đây chẳng phải là tiểu tử rất biết điều đó à.
"Tiền bối, ruộng Thất Diệp Hoa bên ngoài động phủ của ngài, mỗi năm ngày ta đều đến thi pháp tưới nước, mọc rất tốt, chắc mấy ngày nữa là đơm hoa kết trái rồi." Từ Phàm cung kính nói.
Đây là quản sự dài hạn phân phối nhiệm vụ - đối tượng mà hắn cần công lược, ngộ nhỡ phân công cho mình muốn nhiệm vụ khá nguy hiểm như trừ yêu thú thì biết làm sao bây giờ.
Nghe hết lời Từ Phàm, gương mặt chấp sự vẽ lên nụ cười mỉm. Trước cửa động phủ của mình vốn là một mảnh đất trống, sau khi tiểu tử này thăng lên Luyện Khí tầng bốn đã đến đây, lấy tốc độ như gió dùng pháp thuật cải tạo mảnh đất bên ngoài động phủ của mình thành linh điền.
Còn đề cử loại linh dược Thất Diệp Hoa cho mình, nói là sau này sẽ do hắn chăm sóc toàn bộ, chỉ để sau này có thể nhận được nhiệm vụ an toàn trong tông môn.
Từ đó về sau, nhiệm vụ an toàn nhất, có lợi nhuận cao nhất trong tông môn đều thuộc về Từ Phàm.
"Từ Phàm này, chỗ ta có một nhiệm vụ dài hạn, chỉ là điểm cống hiến hơi ít. Không biết ngươi có bằng lòng không?" Chấp sự cười nói.
"Có an toàn không tiền bối?"
"Tuyệt đối an toàn, một năm một trăm năm mươi điểm cống hiến, ngoài ra cá nhân ta còn cho ngươi thêm mười linh thạch." Chấp sự nói.
"Mười linh thạch, là có ý gì vậy?" Từ Phàm nghi ngờ hỏi.
"Là thế này, ngoài động phủ của ta có hơn mười mẫu linh điền cần người chăm sóc cho đến khi trưởng thành, không biết ngươi có đồng ý không?"
Nghe vậy Từ Phàm vui mừng khôn xiết, quả nhiên không uổng công hai năm nay xới đất tưới nước cho vị chấp sự này, bây giờ cuối cùng cũng có hồi báo.
"Tạ ơn chấp sự." Từ Phàm vui vẻ nói.
"Đây là thứ ngươi xứng đáng nhận được. Nhưng cái tính cách sợ chết này của ngươi thật là..." Chấp sự cứ nói rồi không thể nói nổi nữa. Đệ tử ngoại môn khác đều tranh giành nhiệm vụ ra ngoài đánh giết yêu ma vì tài nguyên, chỉ có tiểu tử này vẫn luôn yên ổn, thong dong tự đắc làm một linh nông.
"Đúng rồi, chỗ ta còn có một nhiệm vụ nhỏ. Gần đây thầy dạy pháp thuật linh nông cho đệ tử nhập môn bận việc, cần người tinh thông pháp thuật linh nông giảng thay. Ba ngày thưởng ba viên linh thạch, có hứng thú không?" Chấp sự còn nói thêm.
"Khi nào thì bắt đầu?" Từ Phàm hỏi.
"Ngày mai, có vấn đề gì không?"
"Không sao hết."
Từ Phàm trả lời xong bèn nhận lấy lệnh bài giao nhiệm vụ.
"Chỗ đó ngươi cũng quen đấy, đến lúc đó đưa lệnh bài ra tự nhiên sẽ có người tiếp đãi ngươi."
"Được."
Từ Phàm nhận xong nhiệm vụ rồi đi về phía động phủ của chấp sự trước.
Từ Phàm dùng Khinh Thân Thuật bay giữa không trung, nhìn sư huynh nội môn cưỡi pháp bảo bay trên bầu trời mà thầm ước ao. Hắn nghĩ, đây mới thật sự là bay lượn.
"Luyện Khí cao cấp, không vội, ba mươi năm chắc cũng đủ rồi, dù sau sau đó còn có hơn trăm năm."
"Haiz, hệ thống chết tiệt."
Từ Phàm nói, lại dùng Ngự Phong Thuật đẩy nhanh tốc độ bay về phía động phủ của chấp sự.
Thiên Khuyết sơn mạch có thập vạn đại sơn, núi nhỏ bên trong càng không thể đếm xuể. Để có thể nhanh chóng khống chế cả sơn mạch, Thiên Khuyết Môn cho phép đệ tử trung cấp chiếm một đỉnh núi khá nhỏ, đệ tử Trúc Cơ kỳ có thể sở hữu động phủ của riêng mình, Kim Đan Lão Tổ mới được chiếm cứ chủ phong.
Nửa giờ sau, Từ Phàm xuất hiện trước một ngọn núi lớn hơn núi nhỏ nhà mình gấp mười lần, cầm lệnh bài trong tay, trực tiếp bước vào trong cấm chế.
"Tiểu Linh Vũ Thuật"
"Ngưng Quang Thuật"
"Xuân Phong Thuật"
Vừa bước vào trong cấm chế của chấp sự, Từ Phàm bèn nhanh chóng tưới tiêu hết tất cả linh điền như bình thường.
"May mà khi đó lựa chọn loại linh dược dễ xử lý này, nếu không chỉ mỗi việc chạy đi hàng ngày thôi cũng mệt chết người."
Từ Phàm hoàn thành nhiệm vụ, lưu luyến nhìn khắp xung quanh. Tuy vị chấp sự này không hiểu biết nhiều về phương diện linh dược nhưng thiết kế động phủ lại khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, toát lên khí tượng tiên gia.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Từ Phàm trở lại đỉnh núi nhỏ của mình.
Lấy chiếc ghế dựa mình làm qua, Từ Phàm thong dong nằm bên cạnh linh điền, bắt đầu sắp xếp những chuyện phải làm sau đó.
"Có sự chiếu cố của chấp sự, mấy năm tới sẽ không có nguy cơ phải ra ngoài làm nhiệm vụ, còn lại chính là bán linh đạo, học Luyện Đan Thuật."
"Sau khi kiếm được tiền nhờ Luyện Đan Thuật thì sẽ đi học Luyện Khí Thuật."
"Sau này dựa vào hai thân phận, địa vị không cần phải quan tâm nữa."
Vừa nói, một luồng linh quang lóe ra trong tay Từ Phàm, một con phong điểu tạo thành từ pháp thuật xuất hiện trên tay hắn.
Phượng điểu thanh sắc cực kỳ sống động, bắt đầu bay lượn xung quanh Từ Phàm.
"Vũ trụ này có vẻ ứng với ba ngàn thế giới, chỉ riêng Tiên giới được ghi chép trong điển tịch tông môn đã có mấy cái rồi, chắc không ứng với ba ngàn thế giới thật đấy chứ?"
"Nếu vậy thì thế giới ta đang ở chắc là ứng với trung thiên thế giới, đại trưởng lão của Thiên Khuyết Môn là Độ Kiếp Đại Năng."
"Đã có Độ Kiếp kỳ thì đây cũng giống như Linh giới trong thế giới phàm nhân tu tiên."
"Cái hệ thống dở sống dở chết này lại không cho năng lực sống lại, nếu không ta đã có thể ra ngoài dạo chơi rồi."
"Cho ta cái thiên phú thế này cũng để làm gì đâu, đến chết mới có thể đột phá được."
Từ Phàm nói, phất tay đuổi phong điểu đi, sau đó tay kết pháp ấn.
"Phi Điểu Quần Sát Thuật"
Thật ra Từ Phàm càng muốn gọi nó là Vô Nhân Cơ Oanh Tạc Thuật.
Một pháp trận nhỏ xuất hiện, hơn mười con phi điểu các loại thuộc tính vọt ra từ trong trận, từng con chim đều ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo của các hệ, chỉ cần chịu chút kích thích là sẽ nổ tung.
Đây là pháp thuật có uy lực lớn nhất mà Từ Phàm tự nghĩ ra, cường giả Luyện Khí cấp cao cũng không chịu nổi những con phi điểu này oanh tạc mấy lần.
"Cái thiên phú đáng chết của ta có thể tự sáng tạo ra hẳn loại pháp đỉnh cấp có độ khó cao thế này."
"Cũng có ích lợi gì đâu, đụng tới Trúc Cơ kỳ cũng vô dụng."
"Tự ta có thể nhận một đồ đệ, đến lúc đó ta sẽ truyền thụ những pháp thuật mà mình tự sáng tạo ra cho đồ đệ."
"Tuy ta không thể thăng cấp nhưng đồ đệ của ta thì có."
Nói đến đây, Từ Phàm bỗng phấn chấn hẳn lên, cảm thấy cuộc đời tu tiên nhàm chán của mình chợt xuất hiện một vệt màu sắc.
"Luyện Khí tầng mười hai, đến Luyện Khí đỉnh cấp có thể nhận đồ đệ."
"Đến lúc đó dạy dỗ đồ đệ thật tốt. Sau này có đồ đệ bảo vệ, chẳng phải có thể ngồi chơi xơi nước một cách thảnh thơi rồi sao."
Trong mắt Từ Phàm, tông môn cũng không phải một nơi an toàn hoàn toàn. Thiên Khuyết Môn có rất nhiều kẻ địch, trong đó có đủ những đại lão đỉnh cấp.
Đúng lúc này, trong đầu Từ Phàm vang lên một âm thanh điện tử.
"Phát hiện có năng lượng cấp cao thăm dò kí chủ, đã che chắn."
"Lại nữa rồi, có còn chút riêng tư nào không trời."