Chương 3: Nghiên cứu viên

Căn Cứ Nông Học Số Chín

Hồng Thứ Bắc 14-01-2024 17:05:53

Đột nhiên đi vào một thế giới quái lạ, Triệu Ly Nông vẫn còn chút lý trí mà suy nghĩ, nhưng sau khi biết mình là một tân sinh viên của căn cứ nông học, lý trí của cô triệt để sụp đổ. Thế giới đều thay đổi, chỉ có cô tại sao còn phải tiếp tục học trồng trọt?! Triệu Ly Nông mặt không chút cảm xúc đứng trong đội ngũ, trong lòng nguội lạnh. Hà Nguyệt Sinh bên cạnh hiển nhiên không biết cô đang suy nghĩ gì, cậu là người thích xã giao, đã nhanh chóng cùng với bạn học ở phía trước tán gẫu, một lát sau cậu cùng mấy người bạn học trước sau chào hỏi xong, để bọn họ giúp mình giữ chỗ trong hàng, bản thân thì chuồn khỏi đội ngũ. Mấy phút sau, cậu mới lần nữa xuất hiện, bất quá trên tay có thêm bình nước."Đây." Hà Nguyệt Sinh đem nước kín đáo đưa cho Triệu Ly Nông, chỉ chỉ con mắt của mình, ra hiệu "Rửa sạch đi." Triệu Ly Nông ngẩn người, sau đó nhận lấy: "Cảm ơn." "Đều là bạn học cả." Hà Nguyệt Sinh xua tay: "Tôi vừa ở trong nhóm tân sinh viên hỏi một tiếng, vừa vặn có người trong nhóm có đem theo nước." "Còn có nhóm tân sinh viên?" Những người đứng gần nghe thấy Hà Nguyệt Sinh nói, lần lượt dò hỏi. "Có, các cậu quét tôi liền có thể đi vào nhóm." Hà Nguyệt Sinh vuốt ngón tay cái trên cái vòng một cái, ánh sáng màu lam nhạt hiện ra, mọi người trước sau đều mở màn hình ánh sáng ra quét gia nhập nhóm. Triệu Ly Nông vặn nắp bình ra, dư quang rơi vào chiếc vòng bạc trên tay trái của mình, vật này tương tự như chiếc điện thoại di động, ngoại trừ thân phận tân sinh viên của Căn cứ nông học số chín, cô còn không biết mình là ai. Nếu như đây là điện thoại di động, bên trong lẽ ra có thể tìm được một chút tin tức. Tuy rằng thân phận tân sinh viên nông học khiến cho cô bị đả kích lớn, nhưng tạm thời trước mắt nên hòa nhập vào tập thể mới có thể biết rõ tình hình được. Triệu Ly Nông dùng gần nửa bình nước mới đem vệt máu trên mắt rửa sạch sẽ, lại đổ nước ra dùng rửa tay. Cô không chút dấu vết quan sát động tác những người này, sau vặn lại bình nước, dùng y phục lau khô tay, lại bắt chước bọn họ dùng ngón cái trên mặt đồng hồ vuốt một cái, quả nhiên nhảy ra màn hình ánh sáng màu lam nhạt. "Tôi cũng muốn tham gia nhóm." Triệu Ly Nông tự nhiên nói với Hà Nguyệt Sinh sau khi tìm được chỗ quét mã. "Cậu quét với tôi này." Hà Nguyệt Sinh xoay tay một cái, đem màn ánh sáng tới gần cô. Triệu Ly Nông sau khi quét qua liền đi vào nhóm, so với các nhóm ở thế giới cô cũng không khác biệt lắm, còn có cái tên nhóm – tân sinh viên năm thứ 41 (1173) của Căn cứ nông học số chín. Cô cũng nhìn thấy nick name của mình, gọi nông dân tiểu Triệu. Triệu Ly Nông: ". . ." Thật xúi quẩy! Người trong nhóm đang thảo luận chuyện phát sinh khi vừa nãy, tin tức từ từ nhảy lên. [Căn cứ đường núi lại có thực vật dị biến, những thủ vệ quân tuần tra kia hằng ngày đang làm gì? Tại sao không phun thuốc phòng hộ định kỳ, chúng ta còn chưa kịp đến căn cứ báo cáo đã chết nhiều người như vậy. ] [Khi nãy tôi có đứng gần trưởng đoàn tàu, nghe ông ta nói đang thiếu thuốc phòng hộ, vì thế ở đường núi đã dùng trễ hai ngày ngày, không nghĩ tới thật xảy ra vấn đề thật. ] [Không chỉ có vấn đề về thuốc phòng hộ thôi, chúng ta ở trong một thùng xe, mấy thủ vệ quân so với chúng ta phản ứng có chậm trễ hơn, súng bọn họ cầm còn không vững, sống ngày tháng dễ chịu này quá lâu rồi mà. ] [Được rồi, đừng ở trong nhóm thảo luận mấy cái này nữa, thủ vệ quân hay thủ vệ quân tuần tra mắc sai lầm, Căn cứ trung ương nhất định sẽ có người đến quan sát bọn họ. ] [Mọi người có nhìn thấy La Phiên Tuyết không, thủ vệ quân của cô ta quả nhiên là Diệp Trường Minh. ] [La Phiên Tuyết hẳn là đi ra ngoài thu thập mẫu thực vật dị biến, may là bọn họ đi ngang qua, không phải vậy chúng ta coi như xong. ] [Thật hi vọng chúng ta cũng có thủ vệ quân, sau đó có thể đảm bảo an toàn. ] Triệu Ly Nông lướt xem những lời đối thoại này hiểu mà cũng không hiểu, chỉ có hơi mơ hồ. La Phiên Tuyết hẳn là nghiên cứu viên gì đó, mà hội viên nghiên cứu sẽ có thủ vệ quân. "Tôi từng nghe qua, tân sinh viên chúng ta khóa này có gần ba ngàn người, ngoại trừ 10% đã tử vong, cùng với hơn 30% sẽ bị đào thải." Hà Nguyệt Sinh đang cùng những người chung quanh nói chuyện phiếm, cậu bẻ ngón tay tính toán một chút: "Đại khái còn có một ngàn tám tân sinh viên có thể bước sang năm hai, đến năm hai tỉ lệ đào thải còn 15%. Nếu như có thể thuận lợi tốt nghiệp, thấp nhất cũng có thể trở thành thợ trồng trọt." "Nếu như có thể trở thành nghiên cứu viên là tốt rồi." Nữ sinh ở phía trước Hà Nguyệt Sinh đang mơ ước. "Nghiên cứu viên? Tôi thấy nếu có thể trở thành một cán bộ trồng trọt thôi đã ghê gớm rồi, đời này xem ra cũng không uổng phí." Cậu nam sinh ở phía sau Hà Nguyệt Sinh lắc đầu: "Kỳ thực có thể sống trước khi rời khỏi căn cứ số chín này, trở thành một thợ trồng trọt cũng tốt." Triệu Ly Nông lẳng lặng nghe bọn họ trò chuyện, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Nghiên cứu viên rất lợi hại sao?" "Đương nhiên rồi, nông học vốn là ngành có địa vị đặc thù mà." Hà Nguyệt Sinh chủ động giải thích: "Một khi ở Căn cứ nông học số chín thuận lợi tốt nghiệp, liền có thể lên làm thợ trồng trọt, đến thời điểm được phân sang những trụ sở khác công tác, đồ ăn toàn bộ được giảm 20%, những vật khác giảm 10%. Nếu như cậu tốt nghiệp thành tích rất tốt, được tuyển chọn thành cán bộ trồng trọt, mua đồ ăn giảm 50% và những đồ vật khác giống nhau giảm 30%." Cậu dừng một chút, nói bổ sung: "Cho tới nghiên cứu viên, bọn họ mua đồ hay những vật khác được hưởng ưu đãi giảm đến 50%, mỗi tháng ngoại trừ tiền lương cơ sở, còn có tới mười vạn điểm trợ giúp. Mấu chốt nhất chính là, Căn cứ trung ương sẽ cho mỗi nghiên cứu viên một thủ vệ quân riêng biệt, thời khắc đều bảo đảm an toàn cho nghiên cứu viên." Triệu Ly Nông không khỏi nhớ tới thủ vệ quân tên Diệp Trường Minh vừa rồi, cô chậm rãi hỏi thêm: "Thợ trồng trọt cùng cán bộ trồng trọt không có thủ vệ quân à?" "Có thủ vệ quân, nhưng không có thủ vệ quân chuyên nghiệp." Hà Nguyệt Sinh đối với các loại tin tức đều có hiểu biết, cậu nhún vai: "Cán bộ trồng trọt tốt hơn một chút, bình thường sinh hoạt hay công tác đều ở trong đội quân thủ vệ quân, khi có nhiệm vụ khẩn cấp cũng có thể xin thủ vệ quân bảo vệ, cơ bản sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thợ trồng trọt chỉ khi đang làm việc mói có thể gặp thủ vệ quân, còn lúc khác so với người bình thường cũng không khác nhau gì cả." Nghiên cứu viên nghe có đãi ngộ rất tốt, Triệu Ly Nông nghĩ thầm, nếu thuận lợi tốt nghiệp trở thành thợ trồng trọt, thành tích tốt có thể làm cán bộ trồng trọt, còn việc trở thành nghiên cứu viên cần có điều kiện gì? Cô nhìn về phía Hà Nguyệt Sinh, cũng ý tứ hỏi như vậy. Hà Nguyệt Sinh thở dài: "Cái này. . . Trên căn bản phải là cán bộ trồng trọt có nhiều cống hiến, mới có thể đi Viện nghiên cứu nông học trung ương trở thành nghiên cứu viên." Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút: "Vì thế sau khi tốt nghiệp mới có thể trở thành nghiên cứu viên." "Cũng không nhất định." Hà Nguyệt Sinh chỉ chỉ xe địa hình được bọc thép đang rời đi "Giống như La Phiên Tuyết có thiên phú, lại rất sớm có thể trồng cây ra quả, người như vậy trực tiếp có thể bỏ qua Căn cứ nông học số chín, trực tiếp xin trở thành nghiên cứu viên." Triệu Ly Nông chậm rãi tiêu hóa những tin tức mình biết được, cô không có suy nghĩ nhiều đến thế giới cũ của mình, hiện ván đã đóng thuyền, cũng không thay đổi được gì, chỉ có thể nhìn về phía trước. "Nhìn xem, thủ vệ quân tuần tra đến rồi!" Có người hét lên chỉ vào giữa không trung. Triệu Ly Nông theo mọi người quay đầu nhìn lại, hai chiếc máy bay trực thăng màu xanh quân đội đang bay theo quỹ đạo ở phía trên đoàn tàu, mang theo từng luồng gió xung quanh khiến cho những hòn đá nhỏ gần đó cũng bắt đầu chuyển động. Cùng lúc đó, đội ngũ phía trước đột nhiên bắt đầu di động. Hà Nguyệt Sinh nhảy dựng lên liếc nhìn phía trước nói: "Xe cứu viện đến rồi.". . . Chuyện đột nhiên xảy ra, xe cứu viện từ một căn cứ đi ra có sự khác biệt, hẳn là tạm thời trưng dụng xe buýt cùng với xe vận tải quân dụng. "Nguy hiểm bên trong xe đã được loại trừ, tất cả tân sinh viên có thể quay lại khoang tàu để lấy hành lý của mình." Mấy người thủ vệ quân đi tới cạnh trưởng đoàn tàu nói mấy câu, sau đó trưởng đoàn tàu bắt đầu hô to: "Mọi người chỉ có 15 phút, động tác nhanh lên một chút." Triệu Ly Nông nhìn vị trí phía trước thùng tàu đã bị hư hại nghiêng đi một góc lớn, lúc đi vào lấy lại hành lý có chút khó khăn. Khó khăn lớn nhất chính là cô không biết cái nào là hành lý của mình. Triệu Ly Nông cố ý tụt lại ở phía sau, muốn chờ toàn bộ người trong khoảng tàu lấy xong mình sẽ đi lấy. Sau một lát, tân sinh viên khắp nơi nói cùng với nhóm Hà Nguyệt Sinh đi tới, sau khi thấy được Triệu Ly Nông: "Sao cậu còn chưa đi vào?" ". . . Có chút sợ, không dám vào đi." Triệu Ly Nông tùy tiện tìm cái lý do. Hà Nguyệt Sinh chăm chú nhìn cô một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bạn học Triệu, cậu có phải bị chứng mặt than không?" Triệu Ly Nông: "?" "Chẳng trách trên mặt không nhìn thấy một tia sợ hãi nào, kết quả chân lại run rẩy không nhúc nhích nổi." Hà Nguyệt Sinh rất tự đắc cho rằng mình đã suy đoán chính xác. Triệu Ly Nông: ". . . Chắc vậy." "Đi thôi, chúng ta cùng đi vào." Hà Nguyệt Sinh nhiệt tình nói. Bên trong buồng xe còn có người chưa lấy hành lý, Triệu Ly Nông đi tới chỗ mình ngồi trước, căn bản không biết cái nào là hành lý của chính mình. "Của cậu này." Hà Nguyệt Sinh đưa tay lấy cái cái rương hành lý màu nâu hình thoi rộng khoảng 20 inch đưa cho Triệu Ly Nông. Đại khái trong mắt cô không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, cậu giải thích: "Trước đó tôi thấy lúc cậu lên xe đem theo cái này." Triệu Ly Nông trầm mặc chốc lát, nói một câu cảm tạ. Cũng may cho cô ngồi bên cạnh người tốt và nhiệt tình như Hà Nguyệt Sinh, bằng không bản thân phỏng chừng đã chết lâu rồi. Lúc Hà Nguyệt Sinh cùng Triệu Ly Nông cầm hành lý đứng xếp hàng đi vào bên trong buồng xe, chờ đợi bọn họ chính là một chiếc xe vận tải quân dụng không còn chỗ ngồi, người trên xe đã ngồi cố định vị trí trên mặt đất, hơn nữa không có cửa sau, trực tiếp mở rộng. Những người tới trước đi đều chiếm hết vị trí, chỉ còn dư lại hai chỗ ngồi ở phía ngoài cùng. Triệu Ly Nông đối với thế giới mới này vẫn chưa quen thuộc lắm, đối với những người khác còn có sự đề phòng nên cô không chút do dự dứt khoát ngồi ở phía bên ngoài cùng của chiếc xe. Hà Nguyệt Sinh ngồi ở đối diện cô, chưa tới mấy phút đã nhiệt tình nói chuyện với những người ở trên xe. Triệu Ly Nông hơi cúi đầu mở màn hình trên tay ra, cô xem xét một chút liền hiểu được biết cách sử dụng món đồ này, cái này gọi là quang não, rất giống với điện thoại di động. Cô thậm chí tìm thấy được camera, hướng về gương mặt mình đánh giá một lát, phát hiện gương mặt của cô ở thế giới này cùng với thế giới trước giống nhau như đúc, chỉ có mịn màng và tái nhợt hơn, trên ngón tay cũng không có vết chai. Trong album ảnh còn có ảnh tư liệu nhập học, ở thế giới này cô cũng tên là Triệu Ly Nông, trùng hợp chính là địa chỉ gia đình lại thật sự ở Căn cứ trung ương. Triệu Ly Nông nhớ lại những gì mình đã nói từ khi thức dậy ở thế giới này cho đến nay, chắc là chưa có tiết lộ vấn đề gì, nhiều nhất chỉ khiến người ta cảm thấy có chút kỳ quái. Hiện tại, cái cần nhất là cô phải nhanh chóng tìm hiểu hoạt động của thế giới này càng sớm càng tốt. Triệu Ly Nông tìm thanh công cụ tìm kiếm trên quang não, trên khung tìm kiếm đánh ra hai chữ "căn cứ", trong nháy mắt màn hình một bản đồ hình tròn phẳng hiện ra trong ánh sáng màu lam nhạt. Ở chính giữa tâm bản đồ có bốn chữ "Căn cứ trung ương" , từ tâm vòng tròn hiện ra các chữ "/", trên mỗi chữ viết một con số. Nam và bắc là số một và hai, đông tây là số ba và bốn, tây bắc là số năm, đông bắc là số bảy, tây nam là số tám và đông nam là số sáu. Hiển nhiên những con số này đại diện cho tên của căn cứ. Tấm bản đồ hình tròn này cũng không tròn lắm, ở phía dưới góc số tám có một chữ số chín. Từ Căn cứ trung ương đến Căn cứ nông học số chín được nối với nhau bằng các đường nét đứt, trong khi đó từ các con số khác nối đến Căn cứ trung ương lại dùng đường nét liền. Ngoại trừ những cái này, trên bản đồ không có bất kỳ ký hiệu nào nữa. Triệu Ly Nông tiếp tục lướt màn hình xuống dưới, một lượng lớn thông tin xuất hiện trong mắt, cô nhanh chóng tìm ra những thông tin quan trọng nhất mà đọc, sau đó mới hiểu được, Căn cứ nông học số chín được thành lập trễ nhất, do đó tường vây quanh căn cứ trên đường núi còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, vì thế dùng nét đứt để đánh dấu. Tường vây. . . là bức tường dùng để ngăn chặn những loài thực vật biến dị to lớn giống như loài trạch tất khổng lồ khi nãy? Bất quá sức sống của những loài thực vật từ trước đến nay luôn ngoan cường, chỉ bằng một bức tường đơn giãn không thể nào ngăn cản vĩnh viễn được, Triệu Ly Nông suy tư một chút, tiếp tục lướt xuống phần tin tức bên dưới. Thế giới này cực kỳ giống tận thế, chỉ có điều không có tang thi, thực vật rất dễ bị biến dị, trong quá trình biến dị giống như loài trạch tất khi đó thích ăn thịt hấp thụ vật còn sống, đặc biệt máu của con người. Thực vật biến dị rất điên cuồng, động vật cũng bắt đầu tiến hóa theo, chỉ có nhân loại không có tiến hóa gì, tựa hồ bị thiên nhiên vứt bỏ. An toàn về sự sinh tồn của nhân loại bị đe dọa nghiêm trọng, việc tìm kiếm thức ăn trở nên rất khó khăn. Trong cuộc đấu tranh chống lại sự tiến hóa của tự nhiên, nhân loại hy sinh rất nhiều, từ từ hình thành nên mười căn cứ như trên, ngoại trừ Căn cứ trung ương cùng Căn cứ nông học số chín, những căn cứ còn lại đều có sự phân công lao động rõ ràng. Những căn cứ này cung cấp cây trồng cho Căn cứ trung ương, còn viện nghiên cứu nông học trung ương sẽ cung cấp hạt giống, những hạt giống này sẽ được bọn họ sàng lọc, tỷ lệ biến dị sẽ giảm đi rất nhiều. Về phần Căn cứ nông học số chín thì phụ trách chiêu sinh những thanh niên hai mươi tuổi muốn theo đuổi ngành nông học trong bốn năm, phụ trách cung cấp nhân viên dự bị cho các căn cứ khác. Mặc dù có Viện nghiên cứu trung ương cung cấp hạt giống, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trường hợp có thực vật biến dị, bởi có những trường hợp đó phát sinh nên ngành nông học trở thành nghề nghiệp có tính nguy hiểm rất cao. Bình thường những người đến Căn cứ nông học số chín, hoặc là có tham vọng lớn muốn trở thành cán bộ trồng trọt, thậm chí là nghiên cứu viên; hoặc là do cùng đường mạt lộ muốn đánh cược cho tương lai của mình. Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm màn hình ánh sáng một lát, cô suy nghĩ một chút rồi bắt đầu tìm tòi "Nghiên cứu viên". Rất nhanh, cô đã có thông tin. Ở thế giới này, nghiên cứu viên gần như là nghề nghiệp có địa vị rất cao, được kính trọng nhất. Triệu Ly Nông chậm chạp đóng lại quang não, nghĩ thầm thôi thì cứ tiếp tục học trồng trọt cũng được, nghiên cứu viên ở nơi này không chỉ có thể quang tông diệu tổ, hơn nữa phúc lợi lại cao, nếu như cha mẹ biết được, nhất định sẽ rất hài lòng. Chính là cô không biết được họ ở thế giới cũ thế sẽ như thế nào rồi. Triệu Ly Nông hồi tưởng lại tình trạng mình khi bị té xuống ruộng, chắc sẽ không bị bể đầu, thời điểm trước khi cô mất ý thức không có cảm giác đau đớn, chỉ giống như ngủ thiếp đi. "Này, nhìn bên kia kìa." Hà Nguyệt Sinh ở phía đối diện dùng mũi chân đá đá Triệu Ly Nông, ra hiệu cô nhìn ra phía ngoài: "Bắt đầu phun nước thuốc phòng hộ." Triệu Ly Nông quay đầu nhìn tất cả sinh viên ở trên xe, hai chiếc máy bay ở bên ngoài đang bay tán loạn, lần lượt phun chất lỏng, mùi chua cay nồng nhất thời phảng phất ở xung quanh. Một hàng dài xe cứu viện đang chầm chậm đi qua, thân xe lắc lư trên con đường rải đá sỏi, xa xa hai chiếc máy bay màu xanh quân đội đang bay trên bầu trời phun chất lỏng bảo vệ xong rời đi, sau chỉ còn đoàn tàu đang chệch đường ray dừng lại. Dưới ánh mặt trời, mọi việc hết thảy đều có trật tự nhưng lại cảm thấy quái dị đến cực điểm.