Chương 3: Con mèo (1)
Lâm Huyền nhấc tay, thành thật lui lại 2 bước.
Hắn không sợ chết.
Nhưng hắn tò mò trong cái két sắt này cuối cùng là có cái gì.
Cạch cạch, rắc rắc...
Người phụ nữ liên tục thử mật khẩu, nhưng vẫn không có tiến triển gì.
Lâm Huyền ngồi xổm trên đất, nâng cằm suy nghĩ, cũng không nghĩ được cái gì.
Cạch!
Tiếng mạch điện được kết nối, chuông cảnh báo chói tai vang lên.
Xem ra nguồn điện tổng đã trở lại bình thường, tự động báo cảnh sát.
Người phụ nữ đấm một phát vào cái két sắt, thở dài.
Lâm Huyền giơ đồng hồ lên xem thời gian:
[00: 41: 53]
Hắn đứng dậy duỗi lưng:
"Hết thời gian, mai lại đến."
"Ha ha! Ngày mai?"
Người phụ nữ như đang nghe chuyện cười, tiếng cười đầy khinh thường:
"Anh đã nổ chỗ này tan tành! Anh cảm thấy mai còn có cơ hội đến đây sao?"
"Đúng là cô không có cơ hội..."
Lâm Huyền mỉm cười:
"Nhưng tôi thì có. Mỗi ngày tôi đều có."
Hắn vẫy vẫy tay với người phụ nữ:
"Bái bái-"
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Bỗng nhiên ánh sáng chiếu đến! Cả thế giới bỗng chốc sáng bừng.
Chưa kịp cảm nhận đau đớn, không kịp hành động!
Ánh sáng nóng rực ngay lập tức nuốt hết tất cả!
Cả thế gian gần như bốc hơi hết sạch!
Phù...
Gió đêm thổi bay tấm rèm.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính, tạo thành sương mù.
Có thể nghe được tiếng la hét chơi kéo búa bao của những tên đàn ông uống rượu ở các quán ăn đêm dưới nhà.
Tiếng nước xả từ đường ống trong phòng tắm bên cạnh.
Tờ giấy viết tay ở trên bàn bị gió thổi phấp phới, cuốn sổ lật từng trang.
Trên chiếc giường ngủ ở góc phòng.
Lâm Huyền mở mắt ra...
Hắn khụt khịt ngồi dậy, nhìn đồng hồ điện tử trên tử đầu giường.
[7/12/2022]
[00:42:01]
[00:42:02]
[00:42:03]
[00:42:04]
"Hôm nay là cốt truyện gì thế này, lộn xộn quá..."
Lâm Huyền xoa xoa cánh tay bị gió đêm thổi lạnh, nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Đại Kiểm Miêu.
Mặt nạ Ultraman.
Nữ điệp viên xinh đẹp.
Đúng là khiến người ta dở khóc dở cười.
"Giống như đóng phim với một đám ngốc vậy... Khụ khụ."
Lâm Huyền ho hai tiếng, cảm thấy có hơi lạnh.
Hắn mới phát hiện ra, tối qua trước khi ngủ hắn quên đóng cửa sổ.
Gió đêm đầu đông không phải chuyện đùa đâu.
Xoạch——
Sau khi đóng cánh cửa sổ kéo cũ kỹ, tiếng hô hào dưới quầy hàng đêm ở tầng dưới nhỏ đi nhiều. Không còn gió đêm xâm nhập, căn phòng cũng ấm áp hơn.
Lâm Huyền rót cho mình một cốc nước nóng, nhấp hai ngụm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có vầng trăng tròn trên bầu trời:
"Cái két sắt có khắc tên ta đó... Rốt cuộc giấu thứ gì?"...
Từ khi sinh ra, đêm nào Lâm Huyền cũng lặp lại một giấc mơ giống hệt nhau.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Bất kể Lâm Huyền bao nhiêu tuổi, ngủ ở đâu, ban ngày làm gì, chỉ cần chìm vào giấc ngủ, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở quảng trường xa lạ nhưng quen thuộc đó.
Xa lạ là vì Lâm Huyền rất chắc chắn, hắn chưa từng đến quảng trường này ngoài đời thực.
Quen thuộc là vì trong suốt hơn hai mươi năm qua, Lâm Huyền đã hiểu rõ quảng trường này. Hắn biết từng đứa trẻ, từng cái cây, thậm chí từng ngọn cỏ ở đây.
Hồi nhỏ, Lâm Huyền rất sợ giấc mơ này.
Mỗi ngày đều là những con người không thay đổi, thành phố không thay đổi, sự kiện không thay đổi.
Với Lâm Huyền, giấc mơ giống như một nhà tù mà hắn không bao giờ thoát ra được.
Người bạn thân chơi cùng ngày hôm qua, hôm nay lại trở thành người lạ.
Người chết trước mắt hôm qua, hôm nay lại cười chào hắn.
Cho dù gây ra động tĩnh lớn đến đâu, ngày hôm sau giấc mơ vẫn bình lặng như thường.
Hắn giống như một tù nhân bị mắc kẹt trong thời gian.
Bị kết án chung thân lặp lại cùng một ngà vậyy. ...
Hắn đã sớm phát hiện ra, thế giới trong mơ luôn đúng giờ phá hủy vào lúc 00 giờ 42 phút và hắn cũng sẽ đúng giờ thức dậy vào lúc 00 giờ 42 phút.
Vì vậy, hắn đã học được cách gian lận——
[Chỉ cần thức đến sau 00:42 sáng rồi mới ngủ thì nhất định sẽ không mơ!]
Thực tế cũng đúng là như vậy.
Vì vậy, trong một thời gian dài khi còn nhỏ, Lâm Huyền đều thức đến sau 00:42 sáng rồi mới ngủ, không mơ một đêm nào.
Nhưng sau khi lớn lên, từ khi học cấp hai, suy nghĩ của Lâm Huyền đã thay đổi.
Hắn không chỉ chấp nhận "cơn ác mộng" lặp đi lặp lại này ngày này qua ngày khác, thậm chí còn học cách tận hưởng "giấc mơ đẹp" này:
Ngoài đời thực, hắn làm gì cũng bị quản thúc nhưng trong mơ, hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không sợ trời không sợ đất.
Không cần tuân theo bất kỳ quy tắc nào, không cần lo lắng bất kỳ hậu quả nào!
Hắn có thể thoải mái lái xe điên cuồng, giết thần chặn ma!
Giấc mơ lặp lại hàng ngày này cứ như vậy mà trở thành nơi giải tỏa của Lâm Huyền trong giai đoạn dậy thì.
Một khi chấp nhận thiết lập này, Lâm Huyền cảm thấy giấc mơ không cần chịu bất kỳ trách nhiệm nào, không sợ chết này thật sự quá tuyệt!