Chương 26: Không Nợ 1

Thập Niên 80: Mang Theo Ông Xã Lưu Manh Lập Nghiệp Làm Giàu

Viên Cửu 04-11-2024 22:29:35

"Một khi cởi những bộ quần áo trên người ra thì chúng ta có khác gì với những người đó chứ?" Âu Hồng liếc nhìn quần áo trên người mình sau đó có hơi không cam lòng nói. Đúng lúc Lý Trình Trình vừa quay lại nói: "Đúng rồi, khi nãy mọi người đã phá hoại hoa màu của người ta, hôm nào nhớ đến giải quyết một chút, nên xin lỗi thì xin lỗi, nên bồi thường thì bồi thường." Nói xong, Lý Trình Trình liền rời đi. Khi cô quay lại nơi xảy ra tai nạn xe thì nhìn thấy Bạch Đại Sơn đang ôm sọt đứng đó, Lý Trình Trình có hơi kinh ngạc, vội vàng đi đến cầm cái sọt lại: "Xin lỗi, vừa rồi đột nhiên xảy ra chuyện, nên tôi quên mang sọt theo, anh đã xử lý xong chuyện của anh rồi sao?" Bạch Đại Sơn gật đầu: "Xử lý xong rồi." Chuyện Bạch San San đánh nhau ở cổng trường đã gây ảnh hưởng không tốt đến trường học, nên nhà trường đã gọi về thôn, sau đó Bạch Đại Sơn đã vội vàng đến trường giải quyết, nghe mọi người kể lại thì anh mới biết người đánh nhau với Bạch San San chính là Lý Trình Trình. Cô ta không chỉ đánh người, mà còn lấy đi số tiền Lý Trình Trình vất vả cực khổ kiếm được, giờ số tiền đó đang nằm trong tay Bạch Đại Sơn, nhưng anh lại không biết nên đưa số tiền này cho Lý Trình Trình như thế nào. Nếu Lý Trình Trình biết người đánh nhau với cô chính là em gái anh, liệu anh có còn cơ hội không? Anh thực sự không ngờ rằng tính tình của Bạch San San đã trở nên vặn vẹo đến mức này, chỉ vì người ta mặc đồ của mình mà đi đánh người ta. Bạch San San không biết Lý Trình Trình, cô ta cũng không biết Bạch Đại Sơn quen biết Lý Trình Trình, nên đương nhiên cô ta cũng không biết quần áo Lý Trình Trình đang mặc là của cô ta. Nhưng nếu nói cô ta chỉ vì nhìn thấy một người mặc quần áo giống mình là động thủ đánh nhau với người ta, như vậy rất vô lý đúng không? hợp tác xã cung ứng có rất nhiều quần áo cùng kiểu dáng, chẳng lẽ chỉ cần gặp người mặc quần áo giống mình là đánh người ta sao? "Sáng ngày mai tôi sẽ đi với cô!" Bạch Đại Sơn nói. "Anh có rảnh không?" Lý Trình Trình hỏi. Bạch Đại Sơn gật đầu, lúc trở về anh sẽ nói với trưởng nhóm một tiếng, ngày mai anh bắt đầu làm việc trễ hơn mọi hôm hai giờ và tan làm trễ hơn hai giờ là được, có một số người tuy hôm đó có việc bận nhưng lại không muốn xin nghỉ phép thì sẽ làm như vậy, nên anh cũng có thể làm như vậy. Hơn nữa, vì bọn họ phải khởi hành sớm nên cũng có thể không cần xin phép. "Được, vậy làm phiền anh rồi." Lý Trình Trình gật đầu mỉm cười. Lý Trình Trình mặc áo khoác của thầy Lâm, cái áo rộng thùng thình càng khiến cô trông nhỏ nhắn hơn, Bạch Đại Sơn nhìn cô, mặt hơi đỏ lên, nhìn cô đáng yêu như một đứa trẻ đang mặc quần áo của người lớn vậy.