Ta Mở Thật Sự Là Cô Nhi Viện, Không Phải Sát Thủ Đường
Ngã Thị Ngưu Chiến Sĩ31-10-2024 20:38:40
Vừa bước ra khỏi cổng viện, Tiểu Liên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lấy tiền từ trong ngực ra, đếm lại rồi cất vào.
Mục đích Tiểu Liên ra ngoài không chỉ là mua vài tấm vải, nàng còn phải đến tiệm rèn một chuyến.
Sau một tháng luyện tập, càng ngày nàng càng hiểu sâu hơn về 《 Kinh Hoa Chỉ 》.
《 Kinh Hoa Chỉ 》 là một thư tịch nói về kỹ thuật ám khí, thuộc về bí tịch "Vũ" tự của nội bộ của sát thủ Phong Vũ Lâu.
Theo mô tả trong sách, Tiểu Liên cần phải trải nghiệm các loại ám khí phong cách khác nhau, cuối cùng chọn ra loại phù hợp với mình.
Đây mới là mục đích chính nàng ra ngoài.
Tiểu Liên ngoái đầu lại, đôi mắt linh động liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai, nàng liền nhặt vài viên đá dưới đất, nắm chặt trong tay.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn khẽ động, giữa các ngón tay liền xuất hiện một viên đá.
Khoảnh khắc tiếp theo, viên đá bay ra, bắn về phía con ve sầu đang đậu trên cành cây cách đó năm bước.
Con ve sầu đang nằm trên cành cây kêu vang dường như cảm nhận được nguy hiểm, lập tức vỗ cánh bay lên.
Có điều, vừa mới rời khỏi ngọn cây, nó đã bị một viên sỏi bắn trúng, rơi từ trên không xuống đất.
Cùng rơi với nó còn có cả viên sỏi.
Đồng thời, trên ngọn cây phát ra một tiếng động, ngay sau đó lại một viên sỏi rơi xuống.
Trên mặt đất liền có thêm một con ve sầu và hai viên sỏi.
Thấy được chiến quả, gương mặt xinh đẹp của Tiểu Liên lộ ra vẻ hài lòng.
Nàng vừa mới bắn ra hai viên đá.
Nhưng không ai biết nàng bắn ra viên thứ hai khi nào, mà viên thứ hai đó lại làm sao trúng ve sầu.
"Ta hiện giờ mười lần ra tay thì chín lần thành công, xem như đã luyện Kinh Hoa Chỉ tiểu thành rồi." Tiểu Liên bước đến bên cạnh ve sầu, nhặt hai viên đá lên lẩm bẩm.
Vừa rồi kỹ năng ám khí Tiểu Liên sử dụng là "Liễu Ám Hoa Minh", biểu tượng cho việc đã luyện thành sơ bộ《Kinh Hoa Chỉ》.
Lấy ý từ câu thơ "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (núi sông trùng điệp tưởng chừng như không đường, rẽ qua bóng liễu hoa tươi lại thấy một thôn làng).
Lúc kẻ địch tưởng rằng đã tránh được đòn tấn công thì sát khí mới bộc lộ.
"Có điều..."
"Nội lực, là có ý gì?"
"Dẫn Vũ tự quyết nội lực, độ thủ Tam Âm kinh chí thủ Thái Âm phế kinh..."
"Mấy câu này đều có nghĩa là gì?"
Nhớ lại nội dung trên bí tịch, giữa hai hàng lông mày của Tiểu Liên hiện lên một nếp nhăn lo lắng.
Quyển Kinh Hoa Chỉ kia, từng chữ nàng đều có thể hiểu được, nhưng có một số phần, nàng lại không hiểu nghĩa là gì.
Hơn nữa, sau một thời gian lật xem, Tiểu Liên phát hiện thư tịch này nội dung không đầy đủ.
Nội dung sau phần tiểu thành, phần lớn là mô tả về cách sử dụng nội lực, phần kỹ thuật lại ít đi rất nhiều, khiến người ta có cảm giác đây là một thư tịch không hoàn chỉnh.
Trong sách nói, phối hợp với nội lực mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của Kinh Hoa Chỉ.
Nhưng Tiểu Liên lại hoàn toàn không biết gì về nội lực.
Tiểu Liên khẽ thở dài, xách giỏ tre đi đến chợ.
Chợ không có nhiều người, trời thì nắng gắt, các tiểu thương cũng đều co ro trong bóng râm, phe phẩy quạt.
Tiểu Liên hơi cúi đầu, suy nghĩ về chuyện nội lực.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy mấy người co ro bên tường liếc mắt nhìn nhau, một trong số đó rời khỏi bóng râm, bước về phía trước.
Tiểu Liên thấy vậy khẽ bĩu môi.
Mấy người đó là những tên trộm quen thuộc ở khu vực này, nhìn dáng vẻ của họ là đã nhắm được "con mồi" rồi.
Tiểu Liên thuận thế nhìn theo hướng họ đi tới.
Là một nữ tử mặt che lụa mỏng, thân mặc hắc y, tay trái cầm kiếm.
Nàng bộ pháp nhẹ nhàng chậm chạp đi trên đường, bên hông có một túi tiền thêu hoa đung đưa.
Tên trộm nhìn chăm chăm túi tiền của nữ nhân này, vờ như hờ hững đi đến gần nàng.
Tiểu Liên thấy người sắp bị hại là một nữ tử, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại.
Vừa hay, hai viên đá trong tay vẫn còn.
Tiểu Liên bước nhanh hai bước, giữ khoảng cách giữa mình tên trộm trong vòng năm bước.
Hiện tại, nàng chỉ có thể đảm bảo bắn trúng trăm phần trăm trong vòng năm bước.
Một khi vượt quá năm bước, độ chính xác sẽ giảm đi rất nhiều.
Tên trộm từng bước tiến lại gần nữ tử, hắn duỗi tay phải ra, giữa các ngón tay có thể thấy một lưỡi dao sáng loáng.
Hắn thản nhiên đi qua bên cạnh nữ tử, giả vờ như đang đi sượt qua vai.
Ngay lúc lưỡi dao trên tay hắn chạm vào chiếc túi tiền, ngón tay hắn lại không biết bị thứ gì đó đập vào.
Mặc dù không mạnh, nhưng cũng đủ khiến nam nhân giật mình.
Lưỡi dao trong tay rơi xuống đất, phát ra một tiếng động nhẹ.
Nữ tử mặc váy đen tay cầm kiếm dừng bước, trong đôi mắt như nước mùa thu lóe lên một tia kinh ngạc.
Tên trộm liền không do dự liền nhanh chân bỏ chạy.