Chương 26: Đứa Con Gái Hiếu Thảo

Thập Niên 60: Tháo Hán Sủng Thê Như Bảo Vật

Niên Đại 26-10-2023 13:18:57

"Con biết em trai mình hiếu thảo, em trai con là nhất, nhưng chẳng phải con chỉ mới nghĩ tới thôi sao? Người khác đều nói với con nuông chiều con mình cũng giống như giết con mình, còn có không ít ví dụ xung quanh, những đứa con được cha mẹ yêu thương nhất đều là những đứa không hiếu thảo, ngược lại những đứa hiếu thảo lại là những đứa không được yêu thương nhất, tất nhiên, em trai con là tốt nhất, con chưa từng nhìn thấy thằng nhóc nào có tương lai sáng như em trai mình." "Con khen thì khen được rồi, cần gì phải nói câu chiều con như giết con nữa?" Cố Mẫu lườm cô. Cố Lệ cười: "Con cũng chỉ kể những gì con nghe được cho mẹ nghe thôi, con cảm thấy em trai mình rất giỏi, nhưng em ấy cũng đã quen việc được cha mẹ nuông chiều nên hay không hiếu thảo." "Em trai con sao có thể không hiếu thảo? Em trai con là đứa hiếu thảo nhất!" Mẹ Cố phản bác. Cố Lệ cười nói: "Mẹ nói rất đúng, em của con hiếu thảo nhất, nhưng hiếu thảo hay không cũng không thể chỉ dựa vào lời nói, mẹ à, mẹ có muốn thử xem em trai có hiếu thảo hay không không?" Mẹ Cố lập tức nói: "Sao phải thử? Em trai con hiếu thảo như vậy còn thử làm gì?" Cố Lệ nhìn sắc mặt của mẹ mình như vậy, cũng muốn đứng dậy bỏ về, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đây là mẹ mình, nên vẫn cố gắng nhẫn nại: "Vàng thật không sợ lửa, nếu em trai có hiếu như mẹ nói, hôm nay con đem một nửa con gà về, vậy thì chắc chắn nó phải chia đùi gà và cánh gà cho cha và mẹ." Mẹ Cố không chút suy nghĩ nói: "Đó là chắc chắn!" "Mẹ, mẹ sai lầm rồi, con biết em trai mình sẽ không chia cho cha và mẹ, nửa con gà này nó sẽ ăn hết ngay cả cha cũng không ăn được một miếng nào." Cố Lệ thở dài. "Con thương em mình, em ấy ăn nhiều hay ít con cũng đều cảm thấy tốt, vì em ấy còn phải trưởng thành nữa mà, không ăn nhiều thì sao chịu được? Nhưng đây là em trai của con nên con cũng rất hiểu em ấy, thương thì thương, dù sao em ấy cũng phải chia một ít cho cha mẹ ăn cùng mới được, nếu như ngay cả một miếng cũng không chia thì mẹ à, con rất đau lòng. Nhất là mẹ, đã dùng cả đời của mình dành cho gia đình này, mẹ nên được tụi con hiếu thảo, vì nghĩ như vậy nên mỗi lần về nhà con đều lén nhét một chút tiền cùng một ít đồ cho mẹ, con muốn để mẹ có thể thoải mái một chút, không cần phải để bản thân thiệt thòi quá nhiều." Mẹ Cố cảm thấy con gái có chút gây chia rẽ, nhưng thật lòng mà nói, đứa con gái này là đứa có hiếu nhất trong ba đứa con gái, không ít lần cô đã cho bà ấy không ít tiền, đây thật sự muốn bà ấy sống tốt hơn một chút. Đứa con gái này rất hiếu thảo. Cho nên mẹ Cố nói: "Mẹ không thấy bản thân mình thiệt thòi, em trai con cũng không ăn hết một mình, chắc chắn sẽ chia cho mẹ và cha một ít." Cố Lệ gật đầu: "Nếu thật sự như vậy thì quá tốt, con rất lo em trai mình sau này sẽ biến thành người đàn ông mà con thấy ở dưới quê kia, nếu như vậy, con cũng không muốn thấy mẹ chịu tủi thân, dù thế nào cũng sẽ đưa mẹ đến ở cùng con mới được." Mẹ Cố còn muốn nói em trai con không phải loại người như vậy, nhưng chưa kịp nói đã bị câu nói phía sâu của cô làm cho cảm động: "Mẹ biết con có lòng, không uổng công mẹ thương con, nhưng mẹ không cần điều đó mẹ cũng không phải có con trai, đi theo con gái và con rể chẳng phải bị người ta nói sau lưng à!" Cố Lệ nói: "Chuyện này có gì để nói? Mẹ nuôi con khi con còn nhỏ, giờ đến lượt con chăm sóc mẹ khi mẹ lớn tuổi, đây là chuyện nên làm." "Văn Hồng khi nào trở về? Đến lúc đó đưa Văn Hồng đến nhà ăn một bữa cơm." Mẹ Cố được dỗ dành đến vui vẻ.