"So với các nhóm khác, nhóm của anh Trình quá tệ..." Vương Hi thầm thì.
Trần Vũ cười lạnh.
Đây không phải là điều tồi tệ nhất...
Nhóm của Bạch Vũ Lâm và con gái là nhóm có sự quảng bá nhiều nhất và tiếng hồi đáp cao nhất trong giai đoạn trước, ngay khi livestream vừa mới bắt đầu, số lượng người xem trong phòng livestream đã tăng lên 25 vạn người.
Ba nhóm khác có một số lượng người xem ít hơn một chút, nhưng vẫn có mấy vạn người xem.
Chỉ có riêng nhóm của Lâm Trình, số người xem trực tuyến trong phòng livestream chưa đạt 500 người, phần bình luận trên màn hình cũng rất hiu quạnh.
Cho đến khi nhìn thấy Lâm Trình trực tiếp đưa số tiền sinh hoạt hàng tháng 200 tệ trong tay trực tiếp cho Lâm Mạt Mạt, mới có một số lời bình luận tương tác trong phòng livestream.
[Ba ba trực tiếp đưa tiền cho con gái mình à? Không sợ mất sao?]
[Nghe nói số tiền sinh hoạt của nhóm này chỉ có 200 tệ, nếu bị mất thì phải làm sao?]
[Ba ba này đang nghĩ gì vậy, đưa tiền cho con chơi! Không biết trong đó có tiền không?]
[Có lẽ vì trước đây là minh tinh lớn, nên không để ý đến 200 tệ này?]
[Tôi nhìn vào nhóm khác thì không giống như vậy, gia đình Trịnh Thành Nghiệp vừa nhận 2000 tệ, anh ta đã hận không thể nhét xuống đế giày. ]
[Ha ha, Đoạn Bắc cũng thế, sợ mất tiền nên đã chia tiền vào hàng chục nơi khác nhau. ]
[Vậy à, tôi đến xem
[Tôi cũng đi xem. ]
Vậy là Trần Vũ chỉ có thể nhìn thấy số người xem trực tuyến trong phòng livestream của Lâm Trình giảm từ 433 xuống còn 402.
Bên này, hai "cha con" không biết những gì đã xảy ra trước màn hình.
Vượt qua các lối đi và cầu thang hẹp, hai người cuối cùng đã đến tầng ba.
Trong không gian tầng nhỏ, có năm, sáu cánh cửa được xếp gọn gàng.
Mắt Lâm Trình quét qua từng cánh cửa. Trước khi anh tìm thấy vị trí số nhà, Lâm Mạt Mạt đã chỉ vào một trong số các cánh cửa đó trước anh, cất giọng nói lên: "Ở đó!"
– Con chắc chắn?
Lâm Trình nhìn một cái vào cánh cửa không có số nhà, sau đó thoáng nhìn Lâm Mạt Mạt một cái, trong lòng thầm nghĩ.
Như thể nghe được suy nghĩ trong lòng Lâm Trình, Lâm Mạt Mạt chạy tới cánh cửa đó, chỉ vào một tấm giấy dán trên cửa, nói với Lâm Trình: "Ba nhìn này, đây là khi cộng đồng dân cư kiểm tra an ninh nhà dân, con số trên đó chính là số hộ dân."
"Và còn có thêm cái này," Lâm Mạc Mạc chỉ vào một chuỗi ký hiệu được viết bằng phấn trên bức tường bên cạnh cửa: "Chữ số 3 này cũng nói về số hộ dân."
"Nhưng cái này không được giữ lại." Trong lúc nói, Lâm Mạt Mạt cúi xuống và lau chùi một chuỗi ký hiệu trên đó.
Trong lúc lau, cô nghiêm túc giải thích cho Lâm Trình: "Hình tam giác này biểu thị trong nhà có một đứa bé, hai hình vuông biểu thị có hai người lớn, một vòng tròn với một cái dấu X phía trên nó cho biết trong nhà không có ai ở vào ban ngày, số sau nói rằng từ 8 giờ sáng đến 7 giờ tối không có ai..."
Cho tới khi xoá hết dãy ký hiệu đó, Lâm Mạt Mạt mới đứng dậy, cười với Lâm Trình và nói: "Được rồi."
Che giấu sự ngạc nhiên trong lòng, Lâm Trình nhìn một cái vào tay vừa lau bị bẩn của Lâm Mạt Mạt, chỉ nói một câu: "Vào trong rồi rửa tay."
Lâm Mạt Mạt: "Dạ..." Gần như quên mất người "ba ba" này rất sạch sẽ.
Không phải bé bị đối phương ghét rồi đó chứ.
Lâm Mạc Mạc nghĩ nhiều trong lòng.
Lâm Trình bảo Lâm Mạt Mạt đứng qua một bên, rồi lấy chìa khóa mở cửa.
Ngay khi mở cửa, một mùi ấm mốc bốc lên.
Lâm Trình nhíu chặt mày, nhìn vào căn phòng bên trong.
Ngôi nhà không lớn, ngoại trừ một hành lang đầy đồ bỏ đi "căn hộ một phòng khách một phòng ngủ" của chương trình chỉ là sự chia một phòng đã có thành một phòng khách và một nửa phòng ngủ bằng một cái tủ.
Toàn bộ căn phòng chỉ có một cửa sổ, cũ kỹ và tối tăm.
Ngoại trừ thiết bị quay phim do chương trình lắp đặt, tất cả những thứ khác trong căn phòng dường như vẫn còn nguyên vẹn, chưa được sắp xếp lại, ngoài một số thiết bị điện tử không biết có tốt không và những món đồ nội thất cũ kỹ, những món đồ lặt vặt khác đã được xếp ngẫu nhiên, chiếm gần nửa không gian căn phòng.