Còn bản thân hắn thì hẳn là có thể tu tập linh pháp, phỏng chừng thiên phú cũng coi như khá tốt.
Hơn nữa tuổi trẻ cũng là ưu thế.
Chỉ là không rõ linh pháp rốt cuộc là gì.
Đồng thời hắn cũng phát hiện ra giới hạn của cổ thư——
Tuy rằng cho đến nay, bất luận là thổ khí, hay thuật yếm hỏa, dưỡng khí pháp, cổ thư đều giảng rất đầy đủ thấu đáo, nhưng dù sao nó cũng chỉ là vật chết.
Nếu những nội dung nó nói Lâm Giác hoàn toàn có thể lĩnh hội, vậy thì không sao, nhưng phàm là những chỗ Lâm Giác không hiểu, hoặc là có những nghi vấn liên quan khác, cần giải đáp, nó lại không thể trả lời.
Bởi vậy đôi khi Lâm Giác cần tìm người thỉnh giáo huyệt vị nào đó ở đâu, thuật ngữ nào đó có nghĩa là gì, đôi khi còn cần phải mò mẫm, luôn lo lắng luyện sai sẽ tẩu hỏa nhập ma, vô cùng cẩn thận.
Nếu không phải như thế, tiến độ hẳn là còn nhanh hơn.
"Ha..."
Lâm Giác chợt nghĩ, bản thân lúc này đi ra ngoài, cho dù biểu diễn hý pháp trên phố, hẳn là cũng không chết đói.
Nếu tinh thông môn đạo trong đó, biết nơi nào có miếu hội, làm thế nào để lay động cảm xúc của người xem, nói không chừng còn kiếm được không ít tiền.
Nghĩ vậy, tâm lại trầm xuống.
Ý nghĩ rời khỏi tiểu sơn thôn này, đi ra ngoài nhìn ngắm thiên địa rộng lớn này càng thêm mãnh liệt.
Dần dần ngửi thấy hương khí.
Đợi hắn ăn xong xâu cá nhỏ này, thanh ngưu bên cạnh cũng đã ăn no, Lâm Giác để mặc nó xuống sông đùa nghịch một hồi, lúc này mới dắt nó trở về.
Vừa hay tới bữa cơm, Lâm Giác nghe đường ca hỏi: "Gần đây ngươi có gặp Thư Đại Đầu không?"
"Mấy hôm trước có gặp."
"Hôm nay hắn đi rồi, chắc một thời gian dài nữa sẽ không gặp được hắn."
"Đi đâu?"
"Đi huyện bên đọc sách."
"Sao lại đi huyện bên đọc sách?"
"Nghe nói Thư thôn của ta tài khí không đủ, bao năm qua cũng không có mấy người thi đỗ công danh. Mấy ngày trước, ở huyện bên có một vị đại nhân cáo lão hồi hương, đang thu nhận học trò, hắn liền tới đó bái sư."
"Ra ngoài cầu học à..."
Thư Đại Đầu là đệ tử Thư gia trong thôn, gia cảnh tương đối khá giả, tuổi tác ngang với Lâm Giác và đường ca, lại còn cùng thôn, nên hồi nhỏ thường chơi đùa cùng nhau, mãi đến khi dần trưởng thành mới ít tiếp xúc hơn. Khi đường ca kể, ngữ khí có chút kỳ quái, hẳn là sự cảm thán của thiếu niên.
Lâm Giác bỗng nhiên cảm thấy, điều này vừa hay cho hắn một lý do khiến đại bá và đại nương dễ chấp nhận hơn.
"Ta cũng muốn ra ngoài cầu học."
"Ngươi cũng muốn? Vì sao? Đi đâu?"
Lâm Giác buông đũa, nghiêm túc giải thích:
"Thứ nhất, nhà ta nghèo khó, đường ca còn chưa cưới vợ, đại bá bệnh lâu ngày mới khỏi, để ta tiếp tục đọc sách thật sự là quá sức.
"Thứ hai, có lẽ trong thôn thật sự tài khí không đủ, mấy năm gần đây hiếm người thi đỗ, thậm chí ngay cả người qua được kỳ thi Hương cũng không có mấy, chúng ta lại không giống Thư gia, có quan hệ ở trong huyện, cứ mãi thế này, sợ là khó mà công thành danh toại. Chi bằng ra ngoài tìm lối đi khác.
"Cuối cùng, ta suy nghĩ đã lâu, lời người ở từ đường Uông gia Hoành thôn đêm đó hẳn không phải gạt ta, ta rơi xuống nước thoát nạn, hồn phách bất ổn cũng là chuyện hợp lý, nếu không ra ngoài, sẽ tìm không được phương pháp an hồn cho ta."
Đã có việc ra ngoài cầu học, tự nhiên cũng có du học.
Từ xưa đến nay, không ít danh nhân đã từng du học. Có người học vấn đã rất uyên thâm, vì để mở mang kiến thức mà đi khắp nơi tìm danh sư; có người lấy danh nghĩa du học để du sơn ngoạn thủy, kết giao bằng hữu; có người đơn thuần đi khắp nơi tìm danh sư, mong được chỉ dạy hoặc giúp đỡ trên con đường khoa cử, sĩ hoạn.
Lâm Giác lúc này đã không còn tâm trí đọc sách, trong lòng chỉ có tiên đạo trường sinh, muốn được chứng kiến những điều kỳ diệu độc đáo của thế giới này. Ở lại trong thôn vừa là giày vò đối với hắn, cũng là gánh nặng của đại bá đại nương.
Huống hồ còn có lời của vị kia trong đêm đó:
Hồn phách của hắn không ổn, phải tìm phương pháp an hồn.
Đây đúng là một lý do không tồi.
Vừa khéo lại có người cùng thôn đi trước mở đường.
Chỉ là lúc này, nhất là lễ pháp tông tộc ở nơi đây thực sự quá nghiêm khắc, muốn làm chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
Ít nhất phải nói rõ ràng với Thư tộc lão trong thôn cùng với hàng xóm quen biết, rằng hắn tự nguyện ra ngoài du học, nếu không hắn vừa đi, đại bá đại nương e rằng sẽ bị người khác dị nghị.
Ngoài ra còn phải viết giấy tờ.
Lâm Giác đã hạ quyết tâm liền rất dứt khoát.
Vài ngày trôi qua, đầu tiên là phân tích lợi hại, gần thì mượn ví dụ của Thư Đại Đầu trong thôn, xa thì dẫn ra tiền lệ du học của người xưa, thuyết phục đại bá đại nương và đường ca. Sau đó hắn đến từng nhà hàng xóm cảm tạ từ biệt, nói rõ suy nghĩ của mình và lý do làm như vậy, nhưng tránh nói đến những chuyện như gánh nặng trong nhà.
Mượn sách thì cũng phải đem trả lại.