Vào buổi trưa, khi Hạ Kinh Thiền nạp tiền vào thẻ trường thì cô mới phát hiện ra số tiền gửi trong thẻ ngân hàng của mình lại rơi vào tình trạng nguy cấp với hai chữ số nữa rồi.
Trong thời đại này, cô không có ba hoặc mẹ, lại lớn lên trong cô nhi viện, chỉ dựa vào học bổng và trợ cấp để đóng học phí, trang trải cuộc sống nhưng số tiền này hoàn toàn không đủ để trang trải hết các chi phí của cô.
Giờ đây, cuộc khủng hoảng sinh tồn là vấn đề số một được đặt ra trước mắt.
Cô đi dạo quanh khu thương mại của căng tin trường học, phát hiện có nơi tuyển nhân viên bán thời gian nhưng lương một giờ hầu như đều là hai hoặc ba tệ.
Cửa hàng làm đẹp lúc trước cô làm có tiền lương cao hơn rất nhiều nhưng bà chủ ở đó bóc lột thời gian ngoài giờ làm việc của cô nhiều quá. Trong giờ học cứ liên tục gọi điện thoại cho cô không ngừng nghỉ...
Buổi tập luyện của đội bóng rổ hôm nay, cô lại đi trễ, Tiền Đường Khương chống hông mắng cô: "Mới quay về có mấy ngày mà lại lười biếng nữa rồi?!"
Hạ Kinh Thiền vừa khóc vừa nói: "Trưởng ban, cái gì ấy... Đội hậu cần của chúng ta nhặt bóng vất vả như vậy có được trả lương không? Em sắp sống không nổi nữa rồi."
"Tiền lương là cái gì?" Tiền Đường Khương gãi đầu tỏ vẻ đáng yêu: "Có ăn được không? Hay là một từ vựng mới trên mạng sao? Tại sao anh chưa từng nghe qua nhỉ?"
Hạ Kinh Thiền: "..."
Cô nhìn về phía đội trưởng Hạ Trầm Quang rồi hét lên: "Lão Hạ, con hết tiền ăn cơm rồi, có phát lương không?"
Hạ Trầm Quang dẫn bóng lướt qua người cô, bất mãn nói: "Lão Hạ, lão Hạ, xem thái độ của cậu kìa, có thể tỏ ra một chút sự kính trọng tối thiểu với người lớn được không?"
"Chẳng phải là con sợ ai đó sẽ nói con là kẻ lừa đảo hay sao?"
Tiêu Ngật: ...
"Được chưa vậy? Tôi cũng đã xin lỗi rồi!"
Hạ Trầm Quang ném quả bóng đi rồi sờ vào túi quần: "Muốn bao nhiêu?"
"Cái gì mà muốn bao nhiêu, ít nhiều gì ba cũng phải chốt một mức lương cơ bản chứ."
Hạ Trầm Quang: "Lại còn muốn tôi trả tiền theo tháng nữa à?"
"Con kiếm được tiền nhờ làm việc chăm chỉ, nếu không người nào đó lại nói con lừa ba nữa."
Tiêu Ngật quỳ thẳng xuống dưới đất trước mặt cô, chắp tay lên đầu: "Tôi sai rồi, được chưa cô cả? Cậu có thể đừng lải nhải về chuyện đó nữa được không? Nghiêm túc đó, tôi lạy cậu luôn đó, tôi còn có tấm thẻ tín dụng, cô cả lấy đi xài thoải mái nha, được chứ?"
Hạ Kinh Thiền đang định vui vẻ nhận lấy tấm thẻ tín dụng thì lại bị Hứa Thanh Không giữa đường cướp mất, anh cầm lấy tấm thẻ rồi bắn nó bay về lại phía Tiêu Ngật.
Anh móc ví ra rồi đưa vài tờ tiền màu đỏ cho Hạ Kinh Thiền.
"Ấy, không cần đâu Hứa Thanh Không, tôi..."
"Tôi cho cậu mượn trước, sau này có thì trả lại tôi."
Nghe anh nói xong câu này, Hạ Kinh Thiền không còn lý do gì để từ chối nữa.
So với việc dây dưa với Hạ Trầm Quang để đòi tiền lương thì tiền mượn cô cũng phải trả, không ai nợ gì ai như vậy ngược lại khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
"Cảm ơn nha. Nào tôi tìm được công việc làm thêm sẽ trả lại cậu ngay."
Hứa Thanh Không ngồi bên cạnh cô, anh búng cái đồng xu sáng bóng mà cô đã đưa cho anh: "Giữa chúng ta không cần phải khách sáo như vậy đâu."
Câu nói khiến cho hai bên gò má của cô gái trẻ có chút nóng lên, cô dùng sức gật đầu một cái.
Tiêu Ngật đứng ở phía trên nhìn về phía họ, cặp lông mày của anh ấy nhíu lại như lớp vỏ ngoài của khúc gỗ vậy.
Nhìn thấy mối quan hệ giữa Hạ Kinh Thiền và Hứa Thanh Không đang càng ngày càng phát triển nhanh chóng, còn Hạ Trầm Quang thì như một thằng ngốc vậy vẫn ở đó mà tập thảy bóng, lại còn nhìn hai người họ nháy mắt vui cười nữa.
Đúng là một tên ngốc mà.
Anh ấy ngay lập tức đi tới, ngồi giữa hai người: "Bạn Tiểu Hạ, cậu định tìm việc làm thêm à?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì cậu đã tìm đúng người rồi đó, về phần công việc cứ để anh Ngật của cậu lo cho."
"Cậu có thể giúp tôi tìm được một công việc tốt chứ?"
"Đùa hoài! Con đường bên dưới tòa ký túc xá của trường, có cửa hàng nào mà tôi không quen, để tôi đi hỏi giúp cậu cho, để xem có công việc nào thời gian tự do chút, công việc nhẹ nhàng một chút."
"Cảm ơn anh Ngật!"
"Không có gì. Đây chẳng phải là vì nể mặt lão Hạ của chúng ta sao?"
Hạ Kinh Thiền không nghe được hàm ý trong câu nói của anh ấy, cô dùng cùi chỏ chọc vào người anh ấy: "Đó là dĩ nhiên rồi."
Tiêu Ngật tỏ vẻ đắc ý nhìn Hứa Thanh Không, còn Hứa Thanh Không thì không quan tâm tới anh ấy, anh một mình đi thẳng đến bên rìa sân bóng rổ luyện tập, hoàn toàn không để tâm đến Tiêu Ngật. ...
Vào buổi trưa trong ký túc xá, Hạ Kinh Thiền nghe Tô Mỹ Vân kể về tình hình tài chính của Hứa Thanh Không.
"Ông trùm này nhiều tiền lắm! Cậu không cần phải cảm thấy áp lực gì đâu."
Hạ Kinh Thiền đang nằm trên giường, chậm rãi vẫy chiếc quạt xếp nhỏ tua rua do câu lạc bộ Hán phục tặng: "Gia cảnh cậu ấy hình như cũng bình thường à, tớ phải nhanh chóng tìm được công việc làm thêm để kiếm tiền trả lại cho người ta thôi."
"Gia cảnh bình thường nhưng ông trùm này biết kiếm tiền đó, cậu đếm thử xem cậu ta đã đạt được bao nhiêu giải thưởng trong và ngoài nước, tiền thưởng cũng kiếm được không ít rồi đó nhưng những cái này cũng chưa gọi là gì cả. Cái quan trọng là cậu ta còn lập trình cho rất nhiều công ty phần mềm. Nói chung, cậu đừng xem bình thường cậu ta ít nói, khiêm tốn như vậy chứ có nhiều tiền lắm."
"Chả trách nha."
Chả trách sao mà trong tương lai ông trùm này vừa có thể tham gia giải bóng rổ chuyên nghiệp vừa có thể tự thành lập công ty, thì ra ngay từ thời đại học đã xuất sắc vậy rồi.
Hạ Kinh Thiền không khỏi cảm thán, so với ba cô là Hạ Trầm Quang, người vốn cầm trong tay tấm thẻ bài gia cảnh tốt, có tài sản đến hàng trăm triệu nhưng lại bị ông ấy đánh đến tan nát.
Còn Hứa Thanh Không thì thuộc dạng ban đầu cầm trong tay tấm thẻ bài xấu mà càng đánh lại càng lên tay hơn.
Chẳng bao lâu sau, Tiêu Ngật đã giới thiệu được một công việc khá tốt cho Hạ Kinh Thiền ở một cửa hàng làm đẹp mới do một đàn chị trong trường mở.
Thời gian làm việc ở cửa hàng này tự do hơn rất nhiều so với cửa hàng lần trước. Vừa hay là có một đàn em là thợ trang điểm làm thêm vừa nghỉ làm, đàn chị đó nghe Tiêu Ngật nói quen biết với Hạ Kinh Thiền nên đã nhanh chóng nhờ anh ấy giới thiệu giúp.
Danh tiếng của Hạ Kinh Thiền ở cửa hàng làm đẹp trước đó cũng có thể gọi là một phát nổi tiếng, các cửa hàng làm đẹp trong trường đều rất muốn mời cô đến làm nhưng khổ nỗi lại không tìm được thông tin liên lạc của cô.
"Trong cửa hàng của chúng ta, mọi thứ đều thoải mái, cứ xem như cửa hàng nhỏ của riêng mình vậy, em có thể thoải mái lấy tất cả mọi thứ để sử dụng." Đàn chị dẫn Hạ Kinh Thiền đi tham quan khắp cửa hàng làm đẹp: "Em tự trang điểm cho mình trong cửa hàng thì không tính phí. Bạn bè quen biết đến trang điểm thì sẽ được giảm giá năm mươi phần trăm, cũng là lương theo giờ cộng với lương cơ bản."
"Cửa hàng của chúng ta không chỉ bao gồm dịch vụ trang điểm mà còn cung cấp dịch vụ vẽ móng, cho thuê quần áo, trang điểm và tạo hình cho các bữa tiệc ở trường, kịch nói và các sự kiện khác nhau."
Sau khi cô ấy hỏi Hạ Kinh Thiền về mức lương mà cửa hàng trước đây đã cho cô, dựa trên mức lương theo giờ ban đầu, cô ấy còn cho Hạ Kinh Thiền mức lương cơ bản là một nghìn năm trăm tệ một tháng, cao hơn trước đây năm trăm tệ.
Đàn chị xem ra có vẻ hiền lành và thân thiện, Tiêu Ngật tự tin vỗ ngực đảm bảo chắc chắn sẽ không xảy ra tình huống như ở cửa hàng trước nữa, nếu có bất kỳ vấn đề gì cứ đến tìm anh ấy là được, cho nên Hạ Kinh Thiền đã đồng ý làm thêm ở cửa hàng của đàn chị này.
Hằng ngày sau khi học xong, cô đi đến đội bóng rổ dạo một vòng, xem ba mình tập bóng, xong việc thì đến cửa hàng làm việc, lịch trình được cô sắp xếp rất dày đặc và phong phú.
Ngày hôm đó, khi Hứa Thanh Không đeo chiếc túi chéo đi xe đạp ghé ngang qua cửa hàng thì bị Hạ Kinh Thiền chặn lại.
"Mau lại đây, mau vào đi."
"Có chuyện gì à?"
"Cậu cứ vào trước đã!"
Nụ cười nghịch ngợm trên môi của cô gái trẻ khiến Hứa Thanh Không có chút bất an, cách trang trí với tông màu hồng dịu dàng của cửa hàng cùng với mùi làm đẹp ngọt ngào cũng khiến anh cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.
"Tôi... vẫn còn tiết học."
"Cậu lừa ai thế? Tôi đã xem qua thời khóa biểu của cậu rồi, cậu rảnh cả buổi chiều này."
"Phải đến đội bóng rổ tập luyện nữa."
"Không gấp, ở đây chút đi."
Hạ Kinh Thiền cố gắng lôi kéo Hứa Thanh Không vào trong cửa hàng, bắt anh ngồi vào chiếc ghế lông vũ nhỏ màu trắng.
Hứa Thanh Không muốn đứng dậy nhưng lại bị Hạ Kinh Thiền đứng phía sau vịn lấy bờ vai rộng lớn của anh, nhấn anh ngồi xuống rồi cô ghé sát tai anh nói nhỏ: "Hứa Thanh Không, cậu giúp tôi một việc được không? Xin cậu đó."
"Nói trước đi, cậu định làm gì?"
"Cửa hàng của tụi tôi cần chụp một tấm hình người đẹp lạnh lùng. Hai ngày qua tôi đã thử chụp vài cô gái rồi nhưng đều bị quản lý cửa hàng từ chối. Chị quản lý cửa hàng của tôi có mắt nhìn cao lắm, người bình thường khó mà đáp ứng được yêu cầu của chị ấy. Tôi nghĩ làn da của cậu trắng hơn con gái nên khi trang điểm thử trên mặt cậu cũng sẽ khó thất bại hơn, cậu xem có thể giúp tôi được không?"
Hứa Thanh Không: "..."
Hứa Thanh Không: "Cậu có thể đổi người khác không? Tôi giúp cậu lôi Hạ Trầm Quang tới đây."
"Hạ Trầm Quang không xứng, thân hình như con gấu mù của ba tôi ấy à không liên quan một chút gì đến cụm từ người đẹp lạnh lùng!"
"Năn nỉ đó, cậu giúp tôi một lần này đi, sau này chuyện gì tôi cũng sẽ nghe lời cậu hết."
Sau nhiều lời năn nỉ của cô, Hứa Thanh Không cũng đã miễn cưỡng đồng ý.
Hạ Kinh Thiền thoa phấn lên mặt anh, sau đó thì dùng cây cọ lớn này, cây cọ nhỏ kia, phấn highlight này rồi lại loại nhũ mắt kia, tất cả những thứ này đối với Hứa Thanh Không mà nói cứ như là những thuật ngữ chuyên môn được mã hóa vậy, có nghe tên anh cũng không hiểu, chỉ còn cách im lặng chịu đựng toàn bộ sự "tra tấn" và sự tàn phá tinh thần này.
Anh không thể từ chối cô.
Khi việc trang điểm sắp kết thúc, Hạ Kinh Thiền nín thở, không dám chớp mắt lấy một cái.
Tim cô đập thình thịch.
Anh thật sự rất đẹp!
Cô chọn cho anh một bộ tóc giả dài, thẳng màu đen và kéo anh vào phòng thay đồ ở phía sau.
Nói chứ, những trang phục cosplay của đàn chị khá phong phú về chủng loại, có đầy đủ mọi kích cỡ, nhìn thoáng qua có thể thấy các bộ hán phục, JK, váy lolita, trang phục hầu gái, ác quỷ... Mọi phong cách đều có đủ cả.
Hạ Kinh Thiền chọn ra một bộ đồng phục váy nữ phong cách JK mà anh có thể mặc vừa rồi ướm lên người anh xem thử.
Hứa Thanh Không rất phản kháng: "Tiểu Cửu, cậu đừng có được nước làm tới, đã nói là chỉ trang điểm thử thôi mà."
Bây giờ họ cũng đã ở đây rồi, Hạ Kinh Thiền chắc chắn không thể để cho mọi sự nỗ lực lúc nãy của mình trở nên hoang phế được, anh mới chỉ nghe được một tiếng "cạch" thì cô đã khóa cửa phòng lại rồi nở một nụ cười gian xảo với anh: "Cậu không chạy được nữa rồi nhé."
"..."
Hứa Thanh Không biết mình đã lên thuyền giặc rồi không thể xuống được nữa: "Vậy tôi thay quần áo, cậu ra ngoài đi."
"Tôi vừa mở cửa ra là cậu sẽ bỏ chạy ngay, tôi không thể chạy nhanh hơn đôi chân dài của cậu đâu." Hạ Kinh Thiền che mắt lại rồi xoay người lại: "Cậu thay đồ đi, tôi không nhìn cậu là được rồi."
"Cho nên là tại sao lại phải thay quần áo? Không phải chỉ cần trang điểm thử thôi sao?"
"Muốn làm thì phải làm cả bộ chứ, nếu không thì nhìn kỳ lắm. Làm ơn đi mà, làm ơn, tôi đãi cậu một bữa chịu không?"
Hứa Thanh Không nói không lại cô, anh đành phải cởi áo quần ra, mặc chiếc váy JK cỡ lớn đó vào.
Hạ Kinh Thiền quay lưng lại về phía anh, cô che mắt lại nhưng không ngờ đối diện mình lại có một chiếc gương cỡ lớn, thông qua những khe hở nhỏ xíu giữa các ngón tay, cô có thể nhìn thấy làn da trắng trẻo và đường nét cơ bắp rắn chắc của chàng trai phía sau cô.
Cơ bụng anh giống như những miếng socola vậy, có đến tám múi, đường nét cơ bụng anh kéo dài đến phần dưới bụng...
Ôi chúa ơi.
Hứa Thanh Không vừa kéo váy lên, ngẩng đầu lên thì ngay lập tức nhìn thấy cô gái trẻ đang mắt nhắm mắt mở nhìn lén mình trong gương.
"..."
Bắt gặp ánh mắt của anh, Hạ Kinh Thiền vội vàng che mắt lại: "Tôi không có nhìn lén!"
"Đúng là lạy ông tôi ở bụi này mà."
Giọng nói của anh chậm rãi, không hề tức giận, xẹt một tiếng anh đã kéo dây kéo ở phía bên phải của chiếc váy lên.
Hạ Kinh Thiền cố gắng hết sức để kìm lại khóe miệng đang nhếch lên của mình rồi bước đến chỗ chàng trai, giúp anh chỉnh lại chiếc váy, sau đó lại giúp anh đội bộ tóc giả dài, thẳng màu đen vào rồi chải lại tóc mái.
Cô lùi lại hai bước, nhìn ngắm chàng trai trẻ đứng trước mặt, giờ đây anh không còn chút gì giống với dáng vẻ của một chàng trai trẻ nữa.
Mà rõ ràng là một chị gái vừa cao ráo vừa chất chơi, vừa lạnh lùng và quyến rũ!
Đột nhiên, Hạ Kinh Thiền nảy lên một ý đồ riêng.
Cô không muốn ai nhìn thấy chị gái xinh đẹp này của mình, ít nhất là lúc này đây "cô ấy" chỉ thuộc về một mình cô thôi.
Cô lén lút chạy ra ngoài đóng cửa hàng lại, sau đó kéo Hứa Thanh Không đến khu vực chụp ảnh đã bật đèn sẵn.
Hứa Thanh Không cúi đầu xuống, nhìn thấy cô gái trẻ chủ động nắm tay anh, giống như anh thật sự đã trở thành một chị gái xinh đẹp vậy nên cô hoàn toàn không có chút đề phòng nào với người khác giới nữa.
Hạ Kinh Thiền dùng máy ảnh chụp cho anh vài bức ảnh, anh không cần tạo dáng gì cả, chỉ cần anh lạnh lùng thờ ơ đứng ở đó thì đã là cách giải thích tốt nhất cho bốn chữ "người đẹp lạnh lùng" rồi.
"Đẹp quá đi, thật là ghen tị mà!"
Sau khi chụp ảnh xong, cô không cho Hứa Thanh Không đi thay quần áo ngay mà kéo anh ngồi lên ghế sô pha, còn cô thì ngồi bên cạnh, cẩn thận nhìn ngắm gương mặt anh.
"Kiểu trang điểm nhẹ nhàng này của cậu chính là thứ tôi muốn có nhất nhất nhất nhất đó, tôi thích gương mặt của cậu quá đi."
"Không xong rồi, Hứa Thanh Không, tôi có thể sắp bị cậu bẻ cong giới tính mất rồi."
Hứa Thanh Không: "Có lẽ, cậu không cần bẻ cong giới tính."
"Chờ một chút, cậu đừng nói chuyện, cậu nói chuyện một cái thì nhìn không giống chị gái xinh đẹp nữa."
"..."
Anh đã hiểu ra rằng cô gái trẻ này chỉ đơn giản là thích chị gái xinh đẹp chứ không phải là thích anh giả làm chị gái xinh đẹp.
*
Hai ngày sau, Hạ Kinh Thiền đưa những bức ảnh đã qua chỉnh sửa của người đẹp lạnh lùng cho đàn chị, những bức ảnh đó đều không có những tạo dáng gì đặc biệt,"cô ấy" chỉ đứng yên ở đó thôi mà khí chất lạnh lùng đã lan tỏa ra rồi.
Làn da trắng trẻo, cách trang điểm mắt cáo quyến rũ giúp tăng thêm chút sự tuấn tú,"cô ấy" mặc trên người bộ trang phục theo phong cách JK nhưng vì tông màu cô chỉnh nên trông tấm ảnh hơi lạnh lẽo và hoang tàn.
"Trời ạ, trường chúng ta có người đẹp như vậy sao? Cô ấy cao quá, chắc cũng được một mét tám rồi nhỉ?"
"Ừm." Thực ra, Hạ Kinh Thiền muốn nói rằng "cô ấy" không chỉ có một mét tám, mà do trong ảnh không có vật tham chiếu, cho nên không thể nhìn ra được chiều cao thực tế.
"Em cũng đã phải tìm rất lâu mới tìm ra được người mẫu đó."
Cô không muốn tiết lộ thân phận thật của Hứa Thanh Không nên không nói ra anh là ông trùm đã giả dạng mặc đồ nữ.
Đàn chị kén chọn này chỉ nhìn thoáng qua đã rất hài lòng với những bức ảnh người mẫu này, ngay lập tức in ra đặt trước cửa hàng để thu hút khách. Chỉ trong vòng hai ngày, những bức ảnh này đã trở nên cực kỳ nổi tiếng trên Tieba và diễn đàn của trường...
"Có ai quen biết với đàn em xinh đẹp này không?"
"Làm sao mà cậu biết đây là đàn em? Lỡ như là đàn chị thì sao?"
"Chắc chắn là đàn chị rồi, nhìn ngầu quá đi mất."
"Có phải là sinh viên trường của chúng ta không vậy?"
"Chắc chắn là không rồi. Người đẹp đến mức này, nếu là sinh viên trường mình thì đã được chọn làm hoa khôi từ lâu rồi."
"Tôi có một người bạn sẵn sàng trả nhiều tiền để có thông tin liên lạc của cô ấy!"
"Cô ấy trông ngầu quá, tôi thích cô ấy quá đi thôi."...
Không chỉ trên Tieba mà một nhóm các chàng trai trong đội bóng rổ khi đang nghỉ giải lao cũng đều cầm điện thoại lên để bàn tán về thông tin của cô gái xinh đẹp này.
"Lạ quá, cô ấy trông có vẻ quen quen." Tiền Đường Khương vừa ăn khoai tây chiên vừa tỏ ra thắc mắc nói: "Có khi nào tôi và cô ấy từ kiếp trước đã có duyên với nhau không? Hay là đã từng gặp nhau trong mơ? Tại sao lại trông quen đến thế nhỉ?"
Hạ Trầm Quang giơ tay lên thảy bóng, nói với vẻ không quan tâm: "Có lẽ gặp qua trong mơ đó, trong giấc mơ của cậu không phải lúc nào cũng nhìn thấy người đẹp sao?"
"Ngay cả trong giấc mơ của tôi, cô ấy vẫn là một nữ thần mà tôi không thể làm hoen ố được."
Tiêu Ngật mỉm cười và nói với Hạ Kinh Thiền: "Bạn Tiểu Hạ, người mẫu xinh đẹp trong cửa hàng của cậu là ai vậy? Cậu có thông tin liên lạc gì không? Lão Tiền đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi!"
Hạ Kinh Thiền nhìn về phía Hứa Thanh Không với vẻ mặt lạnh lùng đang dẫn bóng ở giữa sân, khóe miệng cô giật giật: "Có quy định bảo mật, không, không nói được."
"Tôi tự nhận thức được mình ra sao, biết mình ở tầng mây nào." Tiền Đường Khương nhìn bức ảnh với vẻ tiếc nuối: "Tôi không xứng với cô ấy."
Tiêu Ngật: "Sao tôi cảm thấy cô ấy có chút giống với Hứa Thanh Không nhỉ? Hứa Thanh Không, cậu có chị em ruột nào không?"
"..."
Tiêu Ngật cầm điện thoại đi tới, vừa đánh giá anh vừa so sánh với bức ảnh: "Chậc, càng nhìn càng thấy giống nhau, nhất là đôi lông mày này..."
Anh ấy còn chưa nói hết câu, Hứa Thanh Không đã vung nắm đấm đến, may là Tiêu Ngật phản xạ nhanh né được: "Mẹ kiếp! Cậu thật sự không phân biệt được người mình hay kẻ địch à? Nói câu không vừa ý thì ra tay phải không?"
Hứa Thanh Không lạnh lùng xoay người đi, nhảy lên thảy bóng đi: "Tôi không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy."
"Ồ, thế bạn Tiểu Hạ suốt ngày chống cằm nhìn cậu chằm chằm, sao cậu không đánh cô ấy đi?"
Hạ Kinh Thiền đỏ mặt lên, đang định cãi lại thì nghe Hứa Thanh Không bình thản nói...
"Cô ấy là ngoại lệ."