Chương 22

Nữ Phụ Toàn Năng Bùng Nổ Chương Trình Giải Trí

Trường Lâm 14-04-2025 06:35:20

Sở Dịch Hủ xoa vai, sau đó nhìn chằm chằm Tạ Lăng: "Hình như trước đây cô đã từng luyện võ đúng không, vừa rồi tốc độ của cô nhanh quá, tôi không kịp phản ứng." Trước đây Sở Dịch Hủ từng đóng phim võ thuật, học được vài chiêu từ chỉ đạo võ thuật của đoàn phim, bình thường cũng thường xuyên tập gym, có thể coi là một thanh niên yêu thích vận động. Nhưng vừa rồi lúc Tạ Lăng ra tay, anh ấy thậm chí còn không có thời gian để phản ứng đã bị quật ngã rồi, đúng là phi logic! Anh ấy cẩn thận đánh giá Tạ Lăng, nói với giọng trầm lắng: "Trông cô có vẻ khác so với trước đây." Tạ Lăng trước đây mang đến cho anh ấy cảm giác xinh đẹp, nhút nhát, còn bây giờ cô trở nên xinh đẹp và rực rỡ hơn, khiến người ta không nhịn được mà muốn nhìn thêm vài lần. Tạ Lăng nhìn anh ấy, không hề nao núng, cô bình tĩnh chuyển chủ đề: "Tôi muốn lên núi xem thử, anh có muốn đi cùng không?" Sở Dịch Hủ lập tức quên mất chủ đề vừa rồi, hấp tấp đi theo sau Tạ Lăng. ... "Ơ kìa, đó chẳng phải là Sở Dịch Hủ và Tạ Lăng sao, hai người họ định đi đâu thế?" Sau khi ăn cơm xong, người quay phim của Tạ Lăng mang theo chiếc máy ảnh yêu quý của mình ra ngoài đi dạo, tiện thể quay một số cảnh đẹp của thôn Vân Sơn, không ngờ lại gặp Tạ Lăng và Sở Dịch Hủ. Người quay phim lập tức đưa ra quyết định, đi theo sau họ. Tiện thể báo cáo cho đạo diễn Chu: "Đạo diễn Chu, Tạ Lăng và Sở Dịch Hủ lên núi rồi ạ." Đạo diễn Chu đang nằm thư giãn trên ghế dài lập tức bật dậy: "Họ lên núi làm gì! Cậu mau đi theo xem sao, nhất định phải quay lại đấy!" "Đạo diễn Chu yên tâm, tôi vẫn luôn đi theo họ." Tạ Lăng đã sớm nhận ra người quay phim đang lén lút đi sau lưng mình, nhưng cô không để ý, cô lên núi là để xem có tìm được đặc sản gì không, gặp Sở Dịch Hủ hoàn toàn là ngoài ý muốn. Sở Dịch Hủ tò mò đi theo sau lưng cô, anh ấy không biết Tạ Lăng lên núi làm gì, chỉ đơn thuần là theo cho vui. Đường lên núi không dễ đi, Sở Dịch Hủ nhặt một cành cây làm gậy, nhìn Tạ Lăng đi trước mặt như đang đi trên đất bằng, anh ấy lại lần nữa hoài nghi cuộc đời. Chắc chắn cô đã từng luyện võ rồi! Chờ đến khi ghi hình kết thúc, nhất định anh ấy phải hỏi Tạ Lăng xem cô đã luyện võ ở đâu. "Tạ Lăng, cô đi chậm một chút, đợi tôi với." Tạ Lăng nhìn anh ấy: "Yếu vậy?" "Cô mới yếu đấy!" Là một thanh niên ưu tú của thời đại, đương nhiên Sở Dịch Hủ sẽ không thừa nhận, anh ấy lập tức bước nhanh đuổi theo Tạ Lăng. Không biết đã đi được bao lâu, Sở Dịch Hủ thở hổn hển hỏi: "Chúng ta lên núi làm gì vậy?" Lúc này, Tạ Lăng đột nhiên dừng lại. "Sao thế?" Tạ Lăng mỉm cười, chỉ vào dấu chân động vật mờ mờ trên mặt đất và phân tươi, nói: "Trước đó tôi nghe bác Trương nói, trên núi này có gà rừng được nuôi thả." "Gà rừng!" Vừa nghe thấy có gà rừng, mắt Sở Dịch Hủ lập tức sáng lên. Hôm nay ba người họ chia nhau một phần thịt kho tàu, hoàn toàn không đủ ăn, đều tại tổ chương trình quá keo kiệt! Nếu có thể bắt được gà rừng, họ có thể ăn no nê. Sở Dịch Hủ lập tức đứng dậy, tìm một vòng xung quanh, kết quả ngay cả lông gà cũng không thấy, anh ấy ủ rũ cúi đầu trở lại chỗ cũ, tội nghiệp nhìn Tạ Lăng: "Không thấy gà rừng sao?" Tạ Lăng nhìn anh ấy như nhìn đứa con ngốc nhà địa chủ. "Gà được nuôi thả trên núi rất linh hoạt, anh tìm như vậy, chưa tìm được chúng, chúng đã chạy mất rồi." Sở Dịch Hủ khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Tạ Lăng chỉ huy: "Lại đây đào cái bẫy, sau đó trải dây leo bên kia lên trên, lại dùng lá cây phủ lên." Sở Dịch Hủ lập tức làm theo. Sau khi bẫy xong, Sở Dịch Hủ ngồi xổm cạnh bẫy chuẩn bị chờ gà rừng xuất hiện, Tạ Lăng nhìn anh ấy với vẻ mặt cạn lời, đi tới vỗ bờ vai của anh ấy: "Đi thôi, về nghỉ ngơi." "Không đợi gà rừng sao?" "Một người sống sờ sờ như anh tọa trấn ở đây, gà rừng tự động chui đầu vào lưới hay sao?" Sở Dịch Hủ bừng tỉnh, vội vàng thu dọn đồ đạc theo Tạ Lăng xuống núi, đi được một nửa phát hiện người quay phim lén lút theo sau họ, Sở Dịch Hủ kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở đây?" Người quay phim: "... Ăn cơm xong ra ngoài đi dạo, thuận tiện quay phong cảnh." Sở Dịch Hủ ngây ngô cười: "Vậy trùng hợp quá, chúng ta cùng về nhé." Tạ Lăng: "..." Đêm hôm khuya khoắt quay phong cảnh gì, loại chuyện ma quỷ này mà anh ấy cũng tin, không hổ là con trai ngốc nhà địa chủ. Năm giờ sáng, đồng hồ sinh học của Tạ Lăng đúng giờ đánh thức cô. Sau khi Tạ Lăng rời giường rửa mặt xong, đi ra sân. Lúc này thôn Vân Sơn bị màn đêm bao phủ, hoàn toàn yên tĩnh, thôn dân vẫn chưa thức giấc.