Thập Niên 60: Chị Dâu Cả Bưu Hãn Trọng Sinh Báo Thù
Kiều Miêu Miêu11-10-2024 22:22:46
Sau khi đun nước xong, Bạch Tú Tú lau người, lúc này mới thoải mái chui trở về chăn.
Vương Thanh Hòa dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi mới trở về.
Bạch Tú Tú nằm trong chăn ấm, cảm giác thực sự khi trùng sinh trở về càng ngày càng mạnh.
Quả nhiên, vẫn còn sống thì tốt hơn!
Lần này, cô nhất định phải sống lâu trăm tuổi! Cô muốn cùng Vương Thanh Hòa con cháu cả sảnh đường.
Đang mặc sức tưởng tượng tương lai, Bạch Tú Tú đã cảm thấy có người dán tới.
Nhiệt độ trên người người đàn ông khiến cô lấy lại tinh thần, bắt lấy cái tay đang làm loạn của anh: "Làm gì đó? Ngày mai còn làm việc!"
Vương Thanh Hòa cực kỳ ủy khuất: "Là anh làm việc, Tú Tú ngày mai em vẫn ở nhà nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, anh bịt miệng cô lại, thuận thế kéo tấm rèm ngăn giữa cô và hai đứa trẻ. .
Rèm này, cũng là Bạch Tú Tú kiên trì muốn treo ở giữa giường sưởi làm vách ngăn!
Sáng sớm.
Bạch Tú Tú mệt mỏi bị đánh thức trong tiếng mắng chửi của mẹ chồng Triệu Quế Phân ở bên ngoài.
"Sáng sớm, con dâu nhà ai không dậy? Có bệnh thì không biết làm việc kiếm sống hả? Hôm nay đến lượt cô nấu cơm rồi còn không biết? Có người, ngoại trừ ăn cơm ra thì không có sức làm gì hết! Để chồng cô ra ngoài nấu cơm, cô có mất mặt không?"
Bạch Tú Tú nghe vậy nhíu mày, từ trên giường bò dậy, rửa mặt, hôn hai đứa nhỏ còn đang ngủ, đi ra khỏi phòng.
Lúc này đang là mùa thu, sáng sớm cuối mùa thu vẫn có chút lạnh.
Thấy cô đi ra, Triệu Quế Phân cười lạnh hai tiếng: "Còn biết đi ra? Tôi còn tưởng rằng chị chết trong nhà rồi chứ!"
"Nếu tôi chết ở trong nhà thì đó cũng là bị bà tra tấn đến chết. Nghe nói qua con lừa mệt chết, chưa từng nghe nói qua con dâu mệt chết. Hôm qua tôi ngất ở trong ruộng, thôn ta ai không biết? Ngay cả chú Trương thôn ta cũng nói, tôi phải dưỡng bệnh hơn mười ngày.
Việc trong ruộng tôi nên làm thì chồng tôi cũng làm.
Cơm phải nấu này, chồng tôi cũng đã nấu.
Sao? Bà muốn học theo mấy bà cụ thời phong kiến trước kia, tôi còn thỉnh an bà?"
Bạch Tú Tú châm chọc khiêu khích.
Triệu Quế Phân tức giận đến mức tay run rẩy: "Phản rồi! Phản rồi! Các con đều nghe xem, đều nghe xem! Đây là lời con dâu nên nói hay sao? Nhà ai có thể cần một đứa con dâu như chị? Thằng cả! Thằng cả? Mau ly hôn cho mẹ! Ly hôn!"
Vương Thanh Hòa từ trong phòng bếp đi ra, vẻ mặt cũng không tốt lắm: "Cơm con đã nấu, việc con cũng làm. Vợ là của con, mẹ giúp con ly hôn cái gì?"
Triệu Quế Phân:...
"Mẹ, nếu như có thể sống sống với nhau thì sống. Nếu như không thể sống, cả nhà đề xuất chia nhà, con và Tú Tú đi là được." Vương Thanh Hòa là kiểu người không mở miệng thì thôi, chứ vừa mở miệng thì khiến người ta tức chết.
"Sáng sớm, làm gì vậy? Về phòng hết đi. Con dâu cả, con đã có thể ra khỏi phòng rồi, hay là vào phòng ăn cơm đi." Trong phòng lớn, ông cụ Vương nghe nói muốn ra riêng, lập tức ngồi không yên.
Đi ra khỏi phòng, cắt ngang cuộc ầm ĩ này.
Bạch Tú Tú nhìn cha chồng, cha chồng này của cô bình thường giả bộ như người tốt, trên thực tế là kẻ ba phải nhất
Nhưng mà, hiện tại cô cũng không có ý định ra riêng!
Nhà này, đều là tài sản do chồng cô làm việc tích lũy được, không phân được một chút!
Cả nhà vào phòng.
Trên bàn cơm, Triệu Quế Phân lập tức nhắc tới chính sự đã thương lượng xong với ông cụ từ đêm qua: "Nghe anh họ các con nói, xưởng may công xã muốn tuyển công nhân, nó có cách liên hệ với xưởng may, 500 đồng, cộng thêm ba con cá.
Thằng cả, tiền nhà chúng ta cũng không đủ, mẹ thấy năm nay con nên vào trong núi kiếm chút đồ sớm một chút, góp tiền."
"Mẹ, mẹ muốn sắp xếp công việc cho Thanh Hòa nhà chúng con sao?" Bạch Tú Tú cười vô hại, không hề nhận ra lời mình nói ra đã dọa mọi người.