Ngày hôm sau, Tô Bối sắc mặt bình thường bước vào trong phòng học trước ánh mắt soi mói của những người khác.
"Ê ê, các cậu nhanh nhìn mặt của Tô Bối kìa, hình như là dấu vết để lại do hôm qua bị nhóm chị Mai đánh thì phải, đám chị Mai ra tay cũng thật là tàn nhẫn quá đi."
"Ha, thật đáng thương, tớ chỉ nhìn thôi cũng thấy đau rồi."
Mấy vị nữ sinh ở trong phòng học chỉ chỉ trỏ trỏ dấu năm ngón tay sưng đỏ trên mặt của Tô Bối, khe khẽ nói nhỏ. Ngữ khí của bọn họ cũng chẳng có chút nào tỏ ra đồng tình với Tô Bối, ngược lại còn có chút cười trên nỗi đau của người khác.
"Có gì mà đáng thương, đây tất cả là do cô ta tự gây nghiệt, thế mà lại dám đi gạ gẫm Từ thiếu. Thích Từ thiếu, cô ta xứng sao? Còn không tự nhìn kĩ bản thân mình là thân phận gì, đúng là loại con gái không biết xấu hổ."
"Đúng vậy, xấu... không phải, tiện nhân mà vẫn muốn tác oai tác quái."
Vị nữ sinh này vốn dĩ là muốn nói Tô Bối đã xấu mà còn muốn tác quái thế nhưng khi nhìn thấy gương mặt dù đã bị tát đến sưng lên của Tô Bối so với mặt cô ả còn đẹp hơn, do đó cô chỉ đành hậm hực nuốt chữ "xấu" vào trong rồi mắng Tô Bối là tiện nhân.
Chỉ là, khi nói ra trên mặt cô ta hiện rõ sự chán ghét châm chọc, hơn nữa còn có chút ghen tị.
"Đúng là mẹ nào con nấy, các cậu có biết mẹ nó trước đây làm nghề gì không?"
"Làm nghề gì?"
"Tớ nghe được từ bà ngoại mới biết mẹ cô ta trước đây chính là đi làm gái."
"Vờ lờ, đúng là ghê tởm."
"Nè các cậu nói xem, Tô Bối có phải hay không cũng học theo mẹ của mình..."...
"Mấy người câm miệng cho tôi!"
Đột nhiên lại bị Tô Tiểu Bảo quát một tiếng, mấy nữ sinh đang mải nói xấu sau lưng kia giật nảy cả mình. Đến khi lấy lại tinh thần rồi, mới nhìn thấy Tô Tiểu Bảo đang tức giận nhìn chằm chằm bản thân, bọn họ theo bản năng lùi lại mấy bước.
Vẫn là có nữ sinh to gan mà trừng mắt ngược lại, phản bác Tô Tiểu Bảo: "Bọn tôi nói gì là quyền của bọn tôi, có liên quan gì đến cậu, hơn nữa chúng tôi cũng không phải đang nói các cậu? Nếu không phải có tật giật mình vậy cũng đừng nhận vơ có được hay không?"
"Thế nào, cậu là con trai chẳng lẽ còn muốn ra tay đánh con gái hay sao?"
"Cậu cho rằng tôi không dám?" Tô Tiểu Bảo nắm chặt nắm tay.
"Cậu... Tô Tiểu Bảo, tôi nói cho cậu biết, cả lớp đều đang nhìn chúng ta, cậu đừng hòng làm xằng làm bậy."
Bình thường các cô vẫn hay nói xấu sau lưng cặp song sinh này, cho dù họ nghe được cũng sẽ làm như mình không nghe thấy gì mà lờ đi.
Không nghĩ tới hôm nay Tô Tiểu Bảo lại phản ứng mạnh như vậy.
Lại nhớ đến đoạn thời gian mới khai giảng, có mấy tên nam sinh cố ý trêu chọc Tô Bối, xé quần áo của cô, lúc đó Tô Tiểu Bảo nổi giận lên đánh nhau cùng bọn nam sinh kia, cậu ta đánh hung ác vô cùng, giờ đây mấy nữ sinh đều không hẹn mà bắt đầu sợ run cả người.
"Tô Tiểu Bảo." Lúc này, Tô Bối kéo lại Tô Tiểu Bảo.
Loại lời rác rưởi này Tô Bối ngày ngày đều nghe thấy, sớm đã không thèm quan tâm nữa, đối với cô bé nó chỉ như tiếng ồn phát ra từ công trường đang xây dựng bên cạnh nhà mà thôi, đã chẳng đáng để cô chú ý nữa.
Cùng với mấy kẻ thích sân si này tranh chấp chẳng cần thiết chút nào.
Hơn nữa, dù sao đây cũng là trong phòng học, nếu thật sự đánh nhau bọn họ sẽ phải gặp rắc rối.
"Sau này tôi mà nghe mấy người còn dám nói ra những lời giống hôm nay, tôi chắc chắn xé rách mồm các ngươi ra!" Tô Tiểu Bảo trừng mắt lên hung dữ cảnh cáo đám người trước mặt.
Mấy nữ sinh bị thần sắc đáng sợ của Tô Tiểu Bảo dọa đến ngậm miệng lại, thở cũng không dám thở mạnh.
Những người trong lớp đang nói xấu Tô Bối, vì Tô Tiểu Bảo đột nhiên bùng phát mà nhanh chóng dừng lại, đám bạn học vây xem cũng nhao nhao quay về chỗ ngồi của mình.
Bắt Tô Tiểu Bảo về lại chỗ ngồi của cậu, Tô Bối sau đó mới về tới chỗ của mình.
——
Khoảng cách tiết học bắt đầu chỉ còn có 10 phút.
Nếu là ngày bình thường, Tô Bối sẽ yên lặng mà đem vở bài tập của bản thân nộp lên để trên bàn của tiểu tổ trưởng.
Chỉ là hôm nay, Trương Toa vẫn chưa thấy vở bài tập của Tô Bối đâu.
Lúc này bạn học phụ trách thu bài tập của khoa toán cũng đang mang theo bài tập của các nhóm khác đi tới hướng này.
"Trương Toa, vở bài tập của tổ cậu đã nộp đủ chưa?"
"Chưa đủ, còn thiếu một người vẫn chưa nộp." Tổ trưởng hơi hạ nhỏ tiếng một chút, ngón tay chỉ Tô Bối mà nói ra.
"Vậy cậu nhanh bảo cô ấy nộp bài đi, nhanh lên, tớ còn cần phải nộp cho thầy Trương trước khi tiết học bắt đầu đây!"
"Tớ không đi, tớ chẳng muốn cùng cô ta nói chuyện, cậu là người phụ trách thu và nộp vở bài tập cho khoa toán, muốn thu vậy tự cậu đi qua đó mà thu."
"Cậu không muốn đi vậy tại sao lại bắt tớ đi."
Hai người thay nhau đùn đẩy qua lại, nghe ngữ khí cứ như là trên người Tô Bối có dính bệnh dịch dễ lây nhiễm vậy.
Cuối cùng, cả hai người chỉ đành cùng nhau mà đi tới trước bàn học của Tô Bối.
"Bạn học à, vở bài tập của cậu đã làm xong chưa, hình như cậu vẫn chưa nộp bài cho tớ đúng không?"
"Chưa xong." Tô Bối thành thật nói: "Tớ chưa có làm."
"Tớ bây giờ liền phải lập tức nộp vở bài tập của tất cả các bạn học trong lớp lên cho thầy, do đó không thể nào vì một mình cậu chưa nộp mà chậm trễ được..."
"Tớ biết, cậu cứ việc báo cáo lên là tớ chưa làm bài tập là được."
"Cái này... thôi được là do cậu tự nói đó nha."
Người đại biểu thu bài tập của lớp ánh mắt có chút cổ quái nhìn về phía Tô Bối, sau đó mới lấy tờ ghi chú ra, điền hai chữ "Tô Bối" vào mục không làm bài tập.
——
Nếu như không có gì bất ngờ thì tiết học tiếp theo Tô Bối chắc chắn sẽ bị chủ nhiệm khoa gọi lên văn phòng bởi vì không làm và giao lại bài tập.
"Tô Bối, tại sao hôm nay em lại không giao bài tập của môn nào cả, lý do là gì?" Trong văn phòng, thấy Tô Bối tiến vào, chủ nhiệm lớp đứng dậy, nghiêm mặt mà hỏi.
Nhìn dáng vẻ của ông ta, có vẻ như cũng chẳng thèm quan tâm đến khuôn mặt đang sưng tấy của Tô Bối.
Hay đổi lại cách nói khác, người học sinh này bị thương đối với trường học này cùng với vị chủ nhiệm lớp là hắn cũng chẳng có quan hệ gì.
"Thực xin lỗi thầy, hôm qua em bị thương, lại bị sốt nặng, không có cách nào làm bài tập." Tô Bối mắt nhìn thẳng vào chủ nhiệm lớp nói.
"Bị thương?" Chủ nhiệm lớp lúc này mới nhìn vào mặt Tô Bối.
"Vâng." Tô Bối đem chuyện tình phát sinh chiều hôm qua hướng chủ nhiệm lớp tự thuật lại một lần.
Nghe xong Tô Bối nói, chủ nhiệm lớp sắc mặt có chút phát trầm, nhưng mà chỉ trong nháy mắt lại trở nên bình thường.
"Tô Bối, em là một học sinh giỏi, đừng nên cùng với bạn học phát sinh mâu thuẫn mà đánh nhau, như vậy rất không nên. Hơn nữa đây cũng không phải là lý do mà em có thể dùng để biện minh cho việc không làm bài tập." Chủ nhiệm lớp mặt nghiêm túc nhìn Tô Bối mà phê bình nói.
Nghe vị chủ nhiệm này chẳng thèm quan tâm gì mà đã quy kết chuyện hôm qua là cô cùng bạn học mâu thuân, lại đem chuyện cô bị hành hung, gặp bạo lực học đường thành đánh nhau, ánh mắt của Tô Bối lạnh xuống.
Đối với việc chủ nhiệm tỏ thái độ như vậy Tô Bối cũng chẳng bất ngờ gì.
Cái trường rách nát ở huyện nhỏ này, có lẽ sẽ quan tâm đến việc học sinh có trốn học hay không, có giao nộp và làm bài tập đúng hạn hay không, còn về vấn đề thể xác và tinh thần của học sinh thì chẳng quan tâm chút nào.
Chỉ là, trong lòng Tô Bối vẫn là có chút thất vọng.
"Thầy đã nghe qua về bạo lực học đường sao?" Tô Bối rũ đầu hỏi, thanh âm bình tĩnh mà quật cường.
Chủ nhiệm lớp: "..."
Làm sao có thể chưa từng nghe cho được? Trường học tháng trước cử bọn họ đi học phương pháp giảng dạy ở thành phố, nội dung nghe giảng chủ yếu chính là nói về vấn đề này.
Chỉ là, với điều kiện của ngôi trường rách nát này thì một thầy giáo quèn như ông ta chỉ cần đem bài học dạy tốt là đã vượt mong đợi rồi, làm sao có thể quản nhiều chuyện như vậy. Những tranh chấp giữa đám học sinh với nhau chỉ cần là không xảy ra chuyện gì lớn, hắn cũng liền giả mù rồi làm ngơ.
"Chuyện này vốn là không có nghiêm trọng đến mức đó", chủ nhiệm lớp nói: "Đối với chuyện đã xảy ra, thầy sẽ gọi đám người Chu Hồng Mai lên phê bình thật nặng, em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều."
Nghe thấy cách xử lý của chủ nhiệm quá mức qua loa, chẳng thể xem như là phương pháp hữu dụng gì.
Trường học chẳng thể giúp đỡ bảo vệ học sinh, phụ huynh ở nhà thì đa số là bận đi làm không liên lạc được, cho dù là có thể gọi điện về để nói thì cũng chẳng biến hóa được gì, những người này đa số là người nhà quê mà thôi, ít học hành, chẳng thèm nói đạo lý.
Những chuyện này nếu thật sự gọi người lớn trong nhà tới, không chừng sẽ làm ầm ĩ lên tại trường học, khi đó học sinh vẫn lại trở thành người gặp rắc rối.
Thấy Tô Bối cúi đầu, không nói chuyện, chủ nhiệm lớp coi như cô bé đã đồng ý với biện pháp xử lý này.
"Lần này em không nộp bài tập cũng coi như là có sự cố xảy ra, thầy cũng không phạt em nữa, thế nhưng trước khi buổi học hôm nay kết thúc em phải đem những bài tập này nộp bổ sung đầy đủ biết không?"
"Được rồi, em đi đi học đi."
——
Khi đi ra khỏi văn phòng, Tô Bối liền nhìn thấy vẻ mặt đang lo lắng của Tô Tiểu Bảo nhìn chằm chằm về phía bên này .
Nguyên bản trong lòng có chút khó chịu thế nhưng khi nhìn thấy người thiếu niên trước mặt, những cảm xúc tiêu cực này liền tan biến, trong lòng ấm áp —— dù cho trước đó có gặp phải chuyện gì, chỉ cần người có người em sinh đôi này bên cạnh thì mọi chuyện đều có thể vượt qua.
Tô Bối hướng tới Tô Tiểu Bảo chậm chậm chạy lại gần.
"Thế nào?" Tô Tiểu Bảo hỏi.
Nghe vậy, Tô Bối lắc đầu, nói không có việc gì.
Chuyện xảy ra ngày hôm qua, trường học không giải quyết được gì, nhưng mà Tô Bối biết rõ chuyện này vẫn chưa kết thúc.
——
Buổi chiều chính là tiết tự học, đây là thời gian để bổ sung bài tập còn thiếu của ngày hôm qua.
Suốt bốn năm liền chưa bao giờ mặc qua đồng phục đi học của nữ sinh, một người con gái đi vào khiến cho phòng học đang yên tĩnh bỗng xôn xao lên, có người hô lớn: "Đám chị Mai tới rồi!"
Chị Mai —— Chu Hồng Mai, đây chính là người cầm đầu đám con gái hôm qua ép buộc Tô Bối phải đi cùng bọn họ vào nhà vệ sinh.
Chu Hồng Mai đi đến bên cạnh Tô Bối, không nói hai lời, đưa chân đạp mạnh vào bàn học của cô.
Việc này thậm chí còn được mấy người xung quanh lên tiếng trầm trồ khen ngợi.
"Chị Mai bá khí!","chị Mai là thần tượng của em!"...
Nghe chung quanh thổi phồng, Chu Hồng Mai kiêu ngạo mà vênh mặt lên, lại nhìn về phía Tô Bối.
"To gan nhỉ, bị đánh như vậy rồi còn dám đi tố cáo với thầy giáo!"
Bình tĩnh đem đáp án của đề bài cuối cùng viết xong, lúc này Tô Bối mới gấp vở bài tập rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tô bối đảo mắt xung quanh lớp học, trên mặt chỉ toàn là châm biếm.
Tô Tiểu Bảo vừa chỉ mới "bị" thầy giáo vật lý gọi đi giúp chút chuyện, ngay sau đó bọn người Chu Hồng Mai đã vào tới nơi, đúng thật là tình cờ.
Nụ cười trên mặt Tô Bối quá khiếp người, bị cô quét mắt liếc tới, nhưng kẻ đang a dua nịnh hot lập tức liền ngậm miệng lại.
Đặc biệt là người bạn học vừa mới muốn báo tin cho đám người Chu Hồng Mai tới, giờ này như có tật giật mình ngồi im phăng phắc, bị ánh mắt của Tô Bối nhìn tới thì cảm thấy có chút chột dạ.
Không đúng, mình chột dạ cái gì chứ, mình đúng là muốn mở điện thoại báo tin cho chị Mai thế nhưng còn chưa kịp thì đã có người khác nhanh tay hơn làm trước rồi.
——
"Chán sống hả?" Chu Hồng Mai lại một lần nữa nhấc chân đá vào bàn một cái.
"Xem ra ngày hôm qua chúng ta ra tay còn chưa đủ nặng, mới đó mà tiện nhân này đã quên rồi." Một nữ sinh đứng bên cạnh Chu Hồng Mai nói ra.
"Hừ, vậy để tao giúp ả nhớ lại chuyện hôm qua, đưa máy điện thoại đây."
Chu Hồng Mai nhận lấy điện thoại từ một nữ sinh bên cạnh, sau đó mở ra một video ném tới trước mặt của Tô Bối.
Đồng thời cũng không quên bật âm thanh của điện thoại lên mức to nhất.
Âm thanh trong video phát ra khiến các học sinh xung quanh đều vây lên mà xem.
Đây chính là đoạn video thu lại cảnh mà Tô Bối bị hành hung trong nhà vệ sinh ngày hôm qua.
Nguyên bản những học sinh khác chỉ là tò mò mới ghé lại xem, nhưng khi chính mắt nhìn thấy lại không tỏ ra chút thoải mái nào.
Tuy rằng bọn họ cũng ghét cặp song sinh này, thế nhưng đám người Chu Hồng Mai lại ra tay bạo hành nặng như vậy chẳng phải là hơi quá đáng sao?
Có mấy học sinh cũng không chịu được cảnh này nên quay lưng rời đi.
Trái lại người trực tiếp gặp phải chuyện này lại bình tĩnh hơn bọn họ rất nhiều.
Đoạn ký ức này chính là ác mộng của đời cô, thế nhưng bốn năm sau một lần nữa có thể nhìn thấy cảnh này cô lại trở nên bình tĩnh hơn so với bản thân tưởng tượng nhiều lắm.
"Đặc sắc lắm đúng không?"
"Hiện tại nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi cho tao, như vậy tao cũng bỏ qua, nếu không tao liền tải đoạn video này lên mạng cho càng nhiều người thấy bộ dáng thảm hại của đứa tiện nhân như mày."
Tô Bối: "..."
"Chị Mai đang nói chuyện với mày đó, mày bị điếc sao?"
Thấy Tô Bối vẫn chỉ cúi đầu không lên tiếng, một nữ sinh bên cạnh Chu Hồng Mai tiến lên đang muốn nắm lấy tóc của Tô Bối.
Liền ngay tại lúc này đột nhiên Tô Bối đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người trước mặt. ...