Thời gian dần trôi qua, Giang Khải cảm giác được trong cơ thể có một dòng nước ấm đang theo dòng máu trong người hắn chảy qua mỗi một chỗ trong cơ thể.
Một loại cảm giác khô nóng trải rộng cả người, càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, thời gian bảo hộ chỉ còn lại một phút sau cùng!
"Nóng quá!" Giang Khải nắm lấy lồng ngực của mình, nghiến chặt hàm răng, đôi mắt đỏ ai trợn lên,"Thiên Chức, Quỷ Tinh, các ngươi có dám để lão tử chuyển chức thành công hay không! Có dám không!"
Huấn luyện viên nói không sai chút nào, lúc này trong cơ thể Giang Khải như có một ngọn lửa, cảm giác giống hệt với hiện thực.
Giang Khải nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thời gian bảo hộ sắp hết nhưng việc chuyển chức còn chưa hoàn thành.
"Đáng chết, người khác chuyển chức không phải điều hoàn thành trong hai ba phút sao, đến lượt ta... Rốt cuộc có thành công hay không lại không có chút phản hồi gì!" Giang Khải nhìn thoáng qua xung quanh, chống đất đứng lên.
"Khu thí luyện có ít nhất ba loại quái thú có thể cảm giác được nhiệt lượng, hiện tại ta tương đương với bia ngắm sống!"
Nghĩ đến đây, Giang Khải nhìn quanh, thất tha thất thểu chui vào sâu trong rừng cây.
Thời gian trên đồng hồ biểu hiện 13 giờ 22 phút, thời gian bảo hộ kết thúc!
Cho đến lúc này, Giang Khải mới đột nhiên cảm nhận được sự khủng bố của khu thí luyện.
Trong khu rừng rậm rạp xung quanh phát ra tiếng xào xạc, tiếng chim hót trên đỉnh đầu cũng không còn êm tai.
Những sinh vật khủng bố trí mạng trên bảng vẽ xuất hiện trong đầu hắn, bất kỳ một loại nào trong đó đều có năng lực giết chết hắn!
Hắn như một con mồi tránh né thợ săn, không có mục tiêu, hoảng hốt chạy bừa, tránh né sự săn giết của vô số thợ săn.
Trong lúc vội vàng nhánh cây cào rách chiếc quần lót còn sót lại của Giang Khải, lòng bàn chân cũng truyền đến từng cảm giác đau đớn.
Cho dù là người nhiều lần tham gia thí luyện người mới kia cũng mười không còn một, đủ thấy sự đáng sợ của vùng rừng rậm này.
Huống hồ, trạng thái hiện tại của Giang Khải rất khác thường, cả người khô nóng khiến quái thú am hiểu cách truy tìm nhiệt lượng càng dễ phát hiện hắn.
Chuyển chức không thành công, ngược lại khiến hắn rơi vào nguy cơ càng lớn hơn!
Đang chạy trốn, Giang Khải còn đang để ý tình huống của mình, 15 phút trôi qua chuyển chức vẫn chưa hoàn thành.
Chạy ra một khoảng cách, Giang Khải ý thực được lần chuyển chức này quá khác thường, hắn đột nhiên dừng lại.
"Không biết vì sao ta chuyển chức lại kéo dài lâu như vậy... Không thể mù quáng chạy trốn như thế, ta căn bản không biết những dã thú kia ở đâu, chạy thế này chỉ có chết nhanh hơn."
Trong lúc vô cùng bối rối, Giang Khải rất khó để mình tỉnh táo lại.
Lúc này, hắn nghĩ đến đại ca, nghĩ đến di thư của đại ca.
Nếu còn có hy vọng, tử vong cũng không đáng sợ... Bây giờ hắn đang ở trong Thiên Chức, đây là niềm hy vọng của hắn!
Đột nhiên, Giang Khải tự tát một cái thật mạnh!
"Giang Khải ơi Giang Khải, đã nói không tiếc bất cứ giá nào thông qua thí luyện, nhìn dáng vẻ nhếch nhác này của ngươi đi!"
Một tát này khiến Giang Khải bình tĩnh lại.
Đầu tiên hắn quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau khi xác định xung quanh không có sự uy hiếp rõ ràng, lại kiểm tra tình huống của mình.
Cả người khô nóng, lục phủ ngũ tạng như đang bị thiêu đốt, đau khổ không thể tả, loại tình huống này chắc là phản ứng trong lúc chuyển chức, hắn không có cách nào đánh giá.
Quần lót rách mấy lỗ, trên người, trên chân đều có vết máu.
"Cơ thể nóng lên sẽ khiến tốc độ trao đổi chất của ta tăng lên, để lại càng nhiều mùi vị, còn có vết máu sẽ khiến dã thú có khứu giác bén nhạy càng dễ tìm được ta."
Giang Khải hơi híp mắt lại,"Nhất định phải tìm một chỗ chờ đợi hiệu quả chuyển chức kết thúc!"
Đúng lúc này, khu rừng sau lưng Giang Khải đột nhiên phát ra một tiếng xào xạc nhỏ xíu.
Giang Khải lập tức quay đầu nhìn lại, vừa nhìn trái tim hắn đã suýt nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phía sau mấy gốc thực vật lại cất giấu một đôi mắt màu hổ phách, lúc này còn đang quan sát hắn.
Vừa nãy mình kiểm tra xung quanh lại không hề phát hiện ra!
"Quỷ Tinh Độc thứ dã trư!"
Loại dã thú này có thân thể dài tới 1m5, thân thể to khỏe, cả người mọc đầy lông thép màu xanh sẫm, có thể ẩn nấp hoàn mỹ trong cành lá xung quanh.
Trong lông thép chứa độc tính gây tê liệt, Độc thứ dã trư còn có thể bắn gai độc ra hai mươi mét, một khi bị đâm trúng cảm giác tê liệt sẽ nhanh chóng lan tràn cả người, trong vòng ba trăm mét sẽ đánh mất lực hành động, cuối cùng trở thành đồ ăn của Độc thứ dã trư.
Gần như là phản xạ có điều kiện, Giang Khải lập tức lao đi, chạy như điên về phía trước.
Giang Khải vừa hành động, Độc thứ dã trư kia cũng không tiếp tục ẩn nấp nữa, xông ra từ trong rừng cây, đuổi sát Giang Khải.
Vèo vèo vèo, hơn mười tiếng xé gió truyền đến từ phía sau, tốc độ cực nhanh.
Phần lớn gai độc đã bị cây rừng xung quanh ngăn lại, nhưng cũng có mấy cây xuyên qua chướng ngại vật bắn thẳng đến Giang Khải.