Mồ hôi lạnh trên đầu Vân Chỉ Phong rơi xuống, trong giây lát chỉ cảm thấy bị Diêm Vương điểm danh cũng chỉ có thế mà thôi.
Đêm qua hắn lo lắng về kế hoạch hôm nay suốt đêm, không phải là lo về hành động hôm nay, mà là lo lần đầu tiên hắn gặp trưởng bối duy nhất được người trong lòng nhận này, nên để lại ấn tượng tốt như thế nào.
Nhưng hiện tại, chuyện hắn lo sợ nhất vẫn xảy ra.
Vân Chỉ Phong ngừng thở, cả người cứng đờ từ từ ngẩng đầu, nhìn về tiểu lão đầu đang lạnh mặt bưng chén trà.
Tiểu lão đầu đơ mặt đối diện với hắn.
Từ cặp mắt kia, Vân Chỉ Phong như nhìn thấy được bốn chữ.
Không có cảm tình.
Trong nháy mắt, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ bây giờ hắn nghe Tống Nam Thời, lấy linh thạch ra làm quà gặp mặt còn được hay không.
Nhưng Tống Nam Thời hoàn toàn không ý thức được Vân Chỉ Phong bị sét đánh giữa trời quang. Nàng đang cực kỳ vui mừng, nắm lấy cánh tay Vân Chỉ Phong, gọi: "Lão nhân!"
Hai chữ không lớn không nhỏ thốt ra, khuôn mặt già nua không chút biểu cảm của Sư lão đầu kia suýt nữa không giữ được.
Ông ấy nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, mắng: "Ngồi trên đất còn ra thể thống gì nữa! Còn không mau đứng dậy!"
Tống Nam Thời còn chưa hiểu gì, Vân Chỉ Phong đã bị mắng hoàn hồn, lập tức đỡ Tống Nam Thời đứng dậy, sau đó lễ phép chào hỏi trưởng bối của người yêu: "Chào tiền bối."
Hắn cố gắng cứu vãn chút cảm tình của mình.
Thì thấy mặt Sư lão đầu xị xuống, khó chịu nhìn hắn.
Vân Chỉ Phong lập tức căng thẳng, không biết mình lại phạm phải điều kiêng kị gì.
Mà Sư lão đầu thấy hắn không làm gì, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, nhìn hắn giống như đệ tử: "Ta nói này, chàng trai trẻ, ngươi buông tay đi!"
Vân Chỉ Phong: "!"
Lúc này hắn mới phát hiện mình quá căng thẳng, sau khi đỡ Tống Nam Thời dậy thì vẫn nắm tay nàng.
Hai lần động tay động chân với cô nương nhà người ta trước mặt trưởng bối, Vân Chỉ Phong im lặng một lát, yên lặng buông lỏng tay ra.
Lúc này Sư lão đầu mới miễn cưỡng hài lòng, lập tức hừ lạnh một tiếng, đơn phương thổi râu trừng mắt với Vân Chỉ Phong.
Giữa hai người có trận chiến khốc liệt, nhưng Tống Nam Thời còn không nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Vân Chỉ Phong vừa buông tay nàng thì nàng đã chạy đi, trong đầu nàng chỉ có chính sự, tiến lên lập tức nói: "Lão nhân, người cảm thấy thế nào? Có bị thương hay không? Còn có thể đi lại hay không?"
Vừa nói vừa kéo người, muốn để ông ấy đi hai bước.
Khuôn mặt cha kế nghiêm khắc của Sư lão đầu suýt không giữ được.
Ông ấy không thể nhịn được nhìn về phía Tống Nam Thời, đưa mắt ra hiệu với nàng, định dùng sự ăn ý nhiều năm giữa bọn họ để truyền đạt ý.
Tống Nam Thời cũng như ý nguyện mà dừng tay, nhíu mày nhìn một lúc lâu, sau đó không hề ăn ý hỏi: "Mắt người bị rút gân à?"
Sư lão đầu: "..."
Trong lúc nhất thời, ông ấy cảm thấy mình nên quên nha đầu này đi.
Ông ấy hít sâu một hơi, đầu tiên là cảnh giác nhìn Vân Chỉ Phong, sau đó trực tiếp kéo Tống Nam Thời, kéo nàng đến bên cạnh, hạ giọng nói: "Bây giờ con có quan hệ gì với thằng nhóc này?"
Tống Nam Thời quay đầu nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong đang đứng ngoan ngoãn, đã hiểu ra đôi chút.
Sư lão đầu hận sắt không thành thép: "Con nhìn hắn làm gì! Nói!"
Tống Nam Thời cảm thấy không tiện nói lắm, vì thế gãi gãi đầu, nói: "Hì hì."
Sư lão đầu: "..."
Cho dù trong lòng có thành kiến, nhưng ông ấy cảm thấy nụ cười này làm mình đau mắt.
Ông ấy lạnh mặt dời mắt, lại không nhịn được nói: "Con mới bao nhiêu tuổi! Con vội vã tìm đạo lữ như vậy?"
Sợ không phải bị những lời ong bướm của tên nam nhân khốn kiếp nào đó lừa chứ!
Nhưng lời này còn chưa được thốt ra, lại thấy người trước mặt cười hì hì nói: "Có thể tìm được người bằng lòng bị con lừa gạt không dễ dàng. Con không thể chờ đến khi lớn tuổi như người mới tìm đạo lữ chứ? À đúng rồi hình như người không có đạo lữ."
Sư lão đầu - độc thân cả đời: "..."
Ông ấy cảm thấy thiếu nữ hướng ngoại không phải không có lý, hiện giờ nha đầu chết tiệt kia lại dám đâm sau lưng ông ấy.
Ông ấy không nhịn được tức giận: "Đến nay tiểu lão nhân không có đạo lữ, thật đúng là xin lỗi các ngươi."
Tống Nam Thời nói lỡ miệng giả ngu: "Hì hì."
Sư lão đầu trợn trắng mắt, kéo Tống Nam Thời ra sau, nói: "Con đừng nói chuyện, ta tới gặp hắn."
Tống Nam Thời không nhịn được khuyên: "Lão nhân, chúng con đến cứu người. Hiện tại chính sự quan trọng, chúng ta cần nhanh chóng ra ngoài!"
Sư lão đầu cứng đầu: "Không, hiện giờ việc này quan trọng nhất!"
Dứt lời quay đầu nhìn về phía Vân Chỉ Phong đang ngoan ngoãn giả vờ chưa nghe thấy gì, nói: "Ngươi lại đây."
Vì thế cuộc giải cứu người đã biến thành chiến tranh giữa cha vợ và con rể.
Vân Chỉ Phong ngoan ngoãn tiến lên.
Sư lão đầu uống một ngụm trà, cố giữ bình tĩnh hỏi: "Ta đã thấy ngươi hai lần, chỉ biết ngươi họ Vân, ngươi tên là gì?"
Vân Chỉ Phong ngoan ngoãn: "Vân Chỉ Phong."
Sư lão đầu: "Ngươi ở đâu?"
Vân Chỉ Phong: "Quê ở Trung Châu."
Sư lão đầu tiếp tục cúi đầu uống trà, làm đủ bộ dáng, nói: "Trung Châu à, cũng được, trong nhà còn có ai?"
Vân Chỉ Phong tiếp tục ngoan ngoãn: "Nhà ruột cùng bên họ hàng có tầm hơn ngàn người."
Sư lão đầu vừa nghe vậy thì tức tối: "À, là một đại gia tộc, tiểu môn tiểu phái Vô Lượng Tông chúng ta không trèo cao được."
Vân Chỉ Phong lại thành thật nói: "Không phải đại gia tộc, gia tộc ta đã biến mất vào một tháng trước rồi, hiện tại con cháu đều phân tán gần hết rồi."
Sư lão đầu - bỏ lỡ biến cố thành Trung Châu: "..."
Một tháng trước vẫn là đại gia tộc, nháy mắt cái đã biến mất.
Đây là biến cố gì đã xảy ra chứ.
Sư lão đầu nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, hiếm khi cảm thấy mình nói quá nhiều, trong lòng không thoải mái.
Ông ấy dịu giọng hiếm có, hỏi: "Gia tộc các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Là bị kẻ thù nào đó theo dõi sao?'
Dứt lời, ông ấy lại cảm thấy không được tự nhiên, cúi đầu uống một ngụm trà để che giấu sự xấu hổ.
Sau đó thì nghe thấy Vân Chỉ Phong thành thật nói: "Đều không phải, là tự ta ra tay."
Sư lão đầu "phụt" một tiếng, phun hết ngụm trà ra.
Ông ấy lớn tiếng: "Ngươi ra tay?"
Vân Chỉ Phong: "..."
Tuy rằng nói thật, nhưng lúc này rốt cuộc hắn cũng nhận ra được mình nói sai.
Nhưng hắn chỉ có thể căng thẳng nói: "Đúng vậy."
Sau khi Sư lão đầu im lặng một lúc lâu thì cẩn thận nói: "Ngươi làm gì ở trong nhà?"
Vân Chỉ Phong im lặng một lúc lâu.
Hắn căng thẳng: "Ta làm thiếu chủ."
Vì thế Sư lão đầu cũng: "..."
Tống Nam Thời rốt cuộc không nhịn được, cười ha ha sau lưng Sư lão đầu.
Sư lão đầu không nhịn được, xoay người nhỏ giọng trách mắng: "Con còn nhỏ tuổi! Hắn làm thiếu chủ mà dám động tay với chính gia tộc mình! Người như vậy còn có gì không làm được? Con nhìn người kiểu gì vậy!"
Tống Nam Thời cười lau nước mắt, thầm nói đúng rồi, trong nguyên tác hắn còn làm ma đầu mà.
Nàng nhịn cười giải thích: "Chàng có nỗi khổ riêng ha ha ha ha!"
Sư lão đầu hận sắt không thành thép: "Con còn giải thích cho tên nam nhân này?"
Tống Nam Thời: "Ha ha ha ha ha!"
Nàng thấy Sư lão đầu thật sự tức giận, hận không thể đánh nàng, ông ấy lại hạ giọng nói: "Con thích hắn ở điểm nào!"
Tống Nam Thời ngừng lại, cũng hạ giọng nói: "Chàng đẹp trai!"
Sư lão đầu: "Đẹp trai thì có gì..."
Tống Nam Thời: "Chàng có mệnh vượng thê!"
Sư lão đầu ngừng lại, bình tĩnh nhìn Vân Chỉ Phong.
Sau đó ông ấy cảm thấy người này có khi thật sự có lý do riêng.
Vì thế ông ấy cũng hạ giọng: "Vậy con cứ bám lấy hắn, tình huống không ổn thì chạy nhé!"
Tống Nam Thời: "Ha ha ha ha ha ha!"
Vân Chỉ Phong đã nghe thấy hết: "..."
Hóa ra hắn có mệnh vượng thê.
Tâm trạng hắn phức tạp, có chút oán trách, không hiểu sao còn có chút kiêu ngạo.
Cuối cùng hắn chỉ cảm thấy, thật sự cảm ơn hắn còn có mệnh vượng thê.
Vì thế lần gặp mặt chính thức đầu tiên này, Sư lão đầu có ấn tượng xấu với Vân Chỉ Phong âm một trăm điểm, mệnh vượng thê đã kéo lại năm mươi điểm cho hắn.
Âm năm mươi điểm, thật đáng mừng.
Vân Chỉ Phong lập tức câm miệng giữ mạng, ngoan ngoãn đứng ở bên không nói lời nào.
Sư lão đầu miễn cưỡng xem như chấp nhận sự thật Tống Nam Thời trẻ tuổi đã tìm được đối tượng, khó chịu nói: "Sao các ngươi vào được?"
Tống Nam Thời đánh giá cái viện tử này thì thấy viện này rất giống phủ Tông chủ dưới chân núi, bên ngoài viện tử dường như cũng là cảnh sắc trấn Hải Ấp, nhưng nhìn thật kỹ cảnh tượng kia rất ảo, giống như ảo ảnh không thể chạm đến.
Vì thế Tống Nam Thời biết ngay không gian trong pháp khí không gian này có lẽ chỉ lớn bằng này.
Nghe thấy Sư lão đầu hỏi chuyện, nàng nói với vẻ đương nhiên: "Chúng con đến cứu người!"
Sư lão đầu khinh thường: "Ta còn có thể không biết à? Nhưng nếu các ngươi đã tra đến Tích Nương, còn tìm tới nơi này rồi, ta không tin con không biết ta đã từng là sư tôn của nó. Nó sẽ không làm gì ta nhưng các ngươi vào đây thì không chắc."
Tống Nam Thời hiểu rõ: "Thược Dược phu nhân quả nhiên là Sư Tích Nương, đồ đệ nhỏ nhất của người. Chúng con đoán không sai!"
Nàng nói rồi dừng một lát, u oán nói: "Người chưa từng nói với con, người còn có tiểu đồ đệ."
Sư lão đầu căng thẳng: "Nói cho con làm gì, con cũng đâu phải đồ đệ của ta."
Tống Nam Thời không nói lời nào, chỉ u oán nhìn ông ấy.
Sư lão đầu cứng cổ không nói lời nào.
Tống Nam Thời thở dài, nói: "Được rồi, sau khi ra ngoài hỏi lại người sau. Hiện giờ con sẽ đưa người ra ngoài trước. Đúng rồi, ở đây hẳn là còn hai người nữa chứ? Bọn họ còn sống không?"
Sư lão đầu bèn nói: "Người còn sống, nhưng bây giờ con tạm thời không ra được."
Tống Nam Thời quay đầu nhìn ông ấy.
Sư lão đầu khó chịu nói: "Nhìn ta làm gì? Khi các ngươi vào không hỏi rõ sao? Không gian này là do bát trận đồ khởi động."
Tống Nam Thời: "Biết ạ, cho nên con mới cảm thấy chúng ta có thể từ bên trong đi ra ngoài."
Sư lão đầu: "Có thể đi ra ngoài thì có thể đi ra, nhưng không phải bây giờ."
Ông ấy đứng lên, đi về phía trước hai bước, lúc này Tống Nam Thời mới phát hiện ra, khi ông ấy đi thì bước đi hơi nặng nề, còn hơi tập tễnh, giống như một lão nhân chân chính.
Lòng Tống Nam Thời trầm xuống.
Linh lực ông ấy quả nhiên bị người ta hạn chế.
Nhưng tại sao Thược Dược phu nhân có bản lĩnh hạn chế linh lực ông ấy vậy? Là Thận tiên sinh động tay ư? Nhưng Thận tiên sinh là hóa thân, thực lực yếu hơn bản thể, chắc không đến mức khiến Sư lão đầu không hề có sức phản kháng.
Nhưng lúc này, Sư lão đầu đã đứng yên, giậm chân, nói: "Bát trận đồ dưới nền đất này, ở bên ngoài cứ một canh giờ rưỡi thì một trận pháp sẽ chuyển động. Một ngày chuyển động một vòng, như vậy mới khởi động toàn bộ không gian. Nhưng mỗi trận pháp chuyển động dưới chân chúng ta có tốc độ dòng chảy thời gian khác với ngoại giới, có nhanh có chậm. Các ngươi tới không khéo, bây giờ còn hai trận pháp, cũng chính là ba canh giờ nữa ở ngoại giới mới có thể chuyển động ra cánh cửa, ba canh giờ này ứng với sáu canh giờ ở trong không gian này, nhưng thời gian ứng với chuyển động ra cánh cửa lại rất ngắn, chỉ có mười lăm phút."
Ông ấy nhìn bọn họ: "Nói cách khác, con phải chờ cánh cửa chuyển động tới dưới chân thì phải chờ sáu canh giờ trong này. Sau khi nhìn thấy cảnh cửa, chúng ta chỉ có mười lăm phút để ra ngoài, không ra được lại phải chờ thêm một ngày."
Tống Nam Thời suy nghĩ, hiểu rõ.
Trong không gian dòng chảy thời gian nhanh chậm tùy theo trận pháp, có lẽ bởi vì người tạo ra không gian cố gắng hạn chế nhược điểm này của cánh cửa, cho nên đã thay đổi tốc độ dòng thời gian trong không gian để cố rút ngắn thời gian cánh cửa xuất hiện, tương ứng, tốc độ dòng chảy thời gian đối ứng ở trận pháp khác trở nên dài hoặc ngắn hơn.
Hiện giờ bọn họ đang trải qua trận pháp, xét về tốc độ dòng chảy thời gian thì ba canh giờ đối ứng với một canh giờ rưỡi ở bên ngoài, mà tới khi cảnh cửa mở ra, mười lăm phút cũng đối ứng với một canh giờ rưỡi ở ngoại giới.
Tống Nam Thời tính toán.
Bên ngoài đại điển kế vị được cử hành một ngày, đến tối sẽ kết thúc, nếu đến khi điển lễ kết thúc mà bọn họ vẫn còn chưa ra được, sau khi điển lễ kết thúc Thược Dược phu nhân chắc chắn sẽ hành động.
May mắn thay, ba canh giờ ở ngoại giới, điển lễ chắc mới vừa cử hành được một nửa.
Nhưng bọn họ nhân cơ hội này, cần phải nắm chặt mười lăm phút khi cánh cửa xuất hiện.
May mà Sư lão đầu đã thăm dò, nếu không nàng sẽ phải mò mẫm bên trong hai ngày mới tìm được đường ra.
Cho nên Tống Nam Thời nói chắc chắn: "Kịp!"
Sư lão đầu bước loạng choạng đi về phía bàn trà, hừ một tiếng không nói gì.
Tống Nam Thời nhìn một lát, không nhịn được hỏi: "Linh lực người bị phong ấn à? Bà ta làm gì người?"
Sư lão đầu im lặng một lát, nói: "Nó không có lá gan này."
Tống Nam Thời đã nhìn ra.
Loại pháp khí không gian này thường sẽ thay đổi theo ý muốn của chủ nhân, Thược Dược phu nhân còn cho ông ấy một đại viện tử, còn có thể uống trà, có nghĩa không muốn tra tấn ông ấy.
Tống Nam Thời: "Vậy người..."
Sư lão đầu thở dài: "Thời gian còn sớm, ta dẫn con đi xem hai người kia."
Tống Nam Thời nhìn ra ông ấy không muốn nói, cũng không ép ông ấy.
Sư lão đầu đứng dậy hỏi: "Sao con biết bọn họ?"
Tống Nam Thời thuận miệng nói: "Sư tỷ của bọn họ dùng tiền mời con tìm người, lúc này con mới phát hiện cũng không thấy người đâu."
Sư lão đầu chua xót: "Hóa ra ta chỉ là nhân tiện."
Ông ấy nói rồi loạng choạng, có chút đứng không vững.
Vân Chỉ Phong tinh mắt, tiến lên đỡ người, còn muốn cõng ông ấy.
Sư lão đầu vung tay lên: "Ta còn chưa già đến mức không còn dùng được."
Nhưng quên mất điều này.
Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Sư lão đầu, chuyện tiểu đồ đệ kia của người là như thế nào? Nếu bà ta còn sống sót, tại sao vẫn mai danh ẩn tích? Tại sao người bị nàng ta bắt?"
Hiện tại có đủ thời gian, Sư lão đầu không có lý do gì để không nói.
Sư lão đầu bước tập tễnh, sau khi im lặng một lát thì bình tĩnh nói: "Đúng là bởi vì nó mai danh ẩn tích nên nó mới có thể sống sót."
Tống Nam Thời ngẩn ra.
Sư lão đầu lại bình tĩnh nói: "Lúc trước có người nói với ta, ta sẽ hại chết mọi người bên cạnh. Ta không tin, nhận hết đồ đệ này đến độ đề kia. Sau đó, đồ đệ ta cũng lần lượt chết hết, thế nên ta mới biết điều ông ta nói là sự thật."
Sư lão đầu: "Ông ta nói mệnh ta phạm Thiên Sát Cô Tinh."
Tống Nam Thời cau mày, cảm thấy lời này của "ông ta" có chỗ không ổn.
Sư lão đầu nói tiếp: "Trong mười năm, mười hai đồ đệ của ta lần lượt chết, ta cũng không có cách nào. Đến cuối cùng ta chỉ còn một đồ đệ, có lẽ nó đã biết điều gì, quỳ gối trước mặt ta nói nó không muốn chết, cầu xin ta cứu nó một mạng."
Ông ấy khẽ cười nói: "Ta nghĩ đủ mọi cách, ta chỉ còn một đồ đệ như vậy, ta bảo nó sửa tên đổi họ, đoạn tuyệt quan hệ thầy trò ở Ngọc Điệp để nó mai danh ẩn tích. Ta dùng cấm pháp che giấu số mệnh của nó, cuối cùng nói dối nó cũng đã chết. Ta lập mộ cho Sư Tích Nương rồi chuyển mồ cùng nó tới trấn Hải Ấp xa xôi, dặn dò nó từ nay về sau không bao giờ được sử dụng những gì ta dạy, cũng không cho nói mình là Quẻ sư."
"Sau đó vậy mà nó thật sự còn sống, nhưng ta không dám gặp nó. Lại qua nhiều năm, nó chủ động liên hệ ta, lúc này ta mới đi gặp nó một năm một lần, xác nhận nó vẫn sống tốt."
Bà ta quả nhiên sống rất tốt.
Bà ta nghiêm túc sống ở trấn Hải Ấp, cũng không hề run sợ trong lòng, dần dần trở nên phóng khoáng thích cười.
Thậm chí bà ta tìm được đạo lữ, trong đại hôn của bọn họ, ông ấy còn nhìn thoáng qua từ đằng xa.
Bà ta còn có con.
Tất cả mọi thứ đều rất tốt, cho dù bà ta vì muốn che giấu thân phận nên không thể tu hành, cũng sẽ giống một tu sĩ bình thường sống hạnh phúc suốt quãng đời còn lại.
Cho đến khi phu quân bà ta chết dưới lôi kiếp.
Sư lão đầu dừng lại rồi nói: "Sau lễ tang lão tông chủ Hợp Hoan Tông, ta đi gặp nó. Nó thành chim sợ cành cong, hỏi ta, nó có thể cũng có mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh hay không, tất cả những người bên cạnh nó đều sẽ chết."
Ông ấy kinh hãi, hỏi tại sao bà ta lại nghĩ như vậy.
Bà ta nói có người nói cho mình biết.
Ông ấy không biết cảm xúc của mình lúc ấy ra sao, mơ màng hồ đồ trấn an bà ta. Khi đó dường như bà ta cũng chỉ nhất thời thất lễ, rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Ông ấy không ở lại lâu, trấn an bà ta xong thì trở về.
Sư lão đầu lẩm bẩm: "Nhưng ai biết, nó thật sự làm việc ngu ngốc."
Năm nay ông ấy giống như những năm trước, nhân lúc đi đi tế bái rồi đến gặp bà ta. Sắc mặt bà ta không tốt lắm, nhưng vẫn mời ông ấy về phủ giống như những năm trước.
Các năm trước, ông ấy sẽ không đi, nhưng năm nay bởi vì lo lắng cho nên ông đã đi.
Đúng lúc thấy có hai người trốn ra khỏi mật thất của bà ta, đằng sau có hai Ảnh Quỷ đuổi theo.
Hai đệ tử kia nhìn thấy ông ấy thì cực kỳ hoảng sợ, bảo ông ấy chạy trốn.
Ông ấy tức giận, mắng hỏi bà ta tại sao trong phủ lại có thứ này...
Sư lão đầu nói tới đây thì khựng lại, hàm hồ nói: "Sau đó nó dùng pháp khí kia nhốt chúng ta vào. Nó không muốn giết ta, có ta che chở nên hai tên ngốc kia cũng không có việc gì."
Tống Nam Thời nghe, dừng lại, híp mắt nhìn ông ấy.
Sư lão đầu: "Sao vậy!"
Tống Nam Thời đánh giá từ trên xuống dưới: "Không đúng, người có chuyện gạt con."
Sư lão đầu thổi râu trừng mắt: "Ta có thể gạt con cái gì!"
Tống Nam Thời như đang suy nghĩ điều gì: "Với tu vi của người, như thế nào cũng không có khả năng bị Sư Tích Nương bắt được dễ như trở bàn tay."
Sư lão đầu căng thẳng: "Ta không có phòng bị không được à?"
Tống Nam Thời không để ý đến ông ấy, tiếp tục: "Hơn nữa người nói,"ông ta" nói mệnh người phạm Thiên Sát Cô Tinh, vậy "ông ta" là ai?"
Sư lão đầu hàm hồ: "Nhiều năm như vậy, đã quên từ lâu rồi."
Tống Nam Thời không buông tha như ý muốn: "Không, không đúng! Nếu người thật sự mệnh phạm Thiên Sát Cô Tinh, người không thể thu đồ đệ. Nếu người nhìn ra mệnh cách Sư Tích Nương cũng là Thiên Sát Cô Tinh, người sẽ không để bà ta thành thân rồi đau khổ! Sư lão đầu, người hãy nói thật đi! Đám đồ đệ của người bị chết, rốt cuộc là mệnh phạm Thiên Sát Cô Tinh, hay là mệnh phạm vào kẻ thù nào? Người che lấp mệnh số cho Sư Tích Nương, là trốn mệnh số hay là kẻ thù? Sư Tích Nương bị người ta nói Thiên Sát Cô Tinh..."
Tống Nam Thời dừng lại một chút, đột nhiên cảm thấy mình đã quên cái gì.
Sau đó nàng suy tư một lúc.
Thiên Sát Cô Tinh...
Một lát sau, trong đầu Tống Nam Thời dường như có một tia sáng lóe lên, nàng đột nhiên nhớ tới.
Đúng rồi, không phải tiểu tông chủ đã nói rồi sao, lần đầu tiên Thận tiên sinh tìm Sư Tích Nương cũng nói bà ta Thiên Sát Cô Tinh mà!
Sau đó lão tông chủ lập tức chết.
Nỗi đau giống như Sư lão đầu đã trải qua lúc trước.
Suy nghĩ Tống Nam Thời quay lại rất nhanh.
Thận tiên sinh và kẻ thù của Sư lão đầu...
Lúc này, Sư lão đầu im lặng một lát rồi nói: "Đúng, ta chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ chết, đồ đệ cuối cùng của ta lại trở thành như vậy."
Tống Nam Thời hoàn hồn. Không hiểu sao nàng nghe ông ấy nói lại hơi khổ sở, nhỏ giọng nói: "Sư lão đầu, nếu không phải người không muốn thu nhận con thì con cũng đã có thể là đồ đệ của người."
Sư lão đầu cười một tiếng, hỏi: "Con thật sự muốn biết à?"
Trong lòng Tống Nam Thời đã coi ông ấy là sư tôn, gật đầu.
Sư lão đầu nói thật: "Ông ta" tên là Thẩm Bệnh Dĩ."
"Ông ta là sư tôn của ta."
Tống Nam Thời chỉ cảm thấy ong một tiếng, đầu óc hơi choáng váng.
Nhưng đã đến lúc này, phản ứng đầu tiên là nghĩ, nàng coi Sư lão đầu là sư tôn, Thẩm Bệnh Dĩ là sư tôn của sư tôn nàng, cũng chính là sư tổ của nàng.
Vậy nàng đi ra ngoài phải gọi dược liệu kia là sư tổ?
Nàng im lặng.
Sau đó đột nhiên cảm thấy, tình nghĩa của nàng với Sư lão đầu cũng không quá sâu đậm như vậy.