Lạc Mẫn ghét tỏi, tỏi là một từ cấm kị trong từ điển của cô ấy.
Trong buổi xem mắt với Từ Chí Đạc, Lạc Mẫn đã nói rõ cô ấy không ăn tỏi, đồng thời cũng yêu cầu Từ Chí Đạc không ăn bất cứ thứ gì có liên quan đến tỏi.
Lạc Mẫn là kiểu người xinh xắn, công việc ổn định, tính tình rất tốt, Từ Chí Đạc vô cùng thích cô ấy, đối với một người đàn ông bình thường đang phải chịu áp lực rất lớn về việc kết hôn mà nói, không ăn tỏi chẳng qua chỉ là một yêu cầu hết sức đơn giản mà thôi.
Từ Chí Đạc liền đồng ý yêu cầu này một cách dễ dàng, mặc dù anh rất thích ăn tỏi.
Lạc Mẫn không có bố mẹ, lúc nhỏ gia đình xảy ra biến cố, bố mẹ cô ấy đều không còn nữa, chuyện này Lạc Mẫn cũng không hề cố ý giấu diếm Từ Chí Đạc, nói bố đánh mẹ, mẹ vì muốn sống mà giết chết bố, cô ấy không thích tỏi cũng bởi vì bố cô ấy thích ăn tỏi.
"Bố em rất thích ăn tỏi, một ngày ba bữa đều phải ăn tỏi, trong nhà cả ngày đều ngập trong mùi tỏi." Sau khi ở bên nhau được một thời gian, Lạc Mẫn chủ động giải thích nguyên nhân cô ấy không ăn tỏi: "Em ghét tỏi, bởi vì nó khiến em nhớ lại những hồi ức không vui trước kia."
Từ Chí Đạc nghe vậy liền ôm lấy cô ấy, không để cho cô nói thêm nữa.
Quen biết nhau không bao lâu, cả hai bắt đầu tính đến chuyện kết hôn.
Lạc Mẫn không có bố mẹ, cũng không yêu cầu Từ Chí Đạc về chuyện nhà cửa hay của hồi môn, vì thế hôn lễ của hai người họ rất nhanh đã tổ chức xong, những người biết chuyện đều nói Từ Chí Đạc rất may mắn, tự dưng lại nhặt được một cô vợ vừa dịu dàng lại xinh đẹp, Từ Chí Đạc cũng cảm thấy bản thân mình may mắn, có thể gặp được một người như Lạc Mẫn.
Nhưng nói ra cũng thật kì lạ, lúc không ở bên Lạc Mẫn, Từ Chí Đạc hoàn toàn không để ý quá nhiều đến tỏi, sau khi ở cùng Lạc Mẫn, sự chú ý của Từ Chí Đạc đối với tỏi đã nhiều lên trông thấy, bởi vì Lạc Mẫn không thích tỏi, Từ Chí Đạc buộc phải biết rõ từng thành phần của mỗi món ăn.
Lúc vừa quen biết Lạc Mẫn chưa bao lâu, có một hôm hai người ra ngoài ăn cơm, Từ Chí Đạc đã gọi món rau trộn, bởi vì trong tên món không ghi rõ có tỏi nên anh cũng không để ý lắm, nào ngờ lúc món ăn được bưng lên cả đĩa rau nồng nặc mùi tỏi, những lá rau xanh tươi bị rưới đầy tỏi băm bên trên, Lạc Mẫn lập tức biến sắc, không nói lời nào liền đứng dậy bước ra khỏi quán ăn, Từ Chí Đạc vội vã đuổi theo, từ đó về sau anh ấy ghi nhớ rất rõ, không phải chỉ những món ăn trong tên có tỏi thì mới có tỏi.
Theo thời gian, dường như Từ Chí Đạc đã có thể tự tạo ra một loại radar có thể phán đoán một cách chính xác món ăn nào có tỏi, món nào không.
Đồng thời, cũng có một sự thay đổi âm thầm xảy ra đối với Từ Chí Đạc.
Anh kinh ngạc phát hiện ra, sau khi bị bắt buộc phải cách ly hoàn toàn khỏi những món ăn có tỏi, bản thân lại đột nhiên sản sinh ra một niềm đam mê không thể lý giải nổi đối với loại thực phẩm này, mặc dù không thể ăn, nhưng khi nhìn thấy những món như cà tím sốt tỏi, sườn heo cháy tỏi, sò điệp nướng tỏi,...miệng của anh lại không kiềm được mà ứa nước miếng.
Sự thay đổi này bắt nguồn từ một miếng gà sốt tỏi mà Sầm Lệ, đồng nghiệp mới trong công ty đã mời Từ Chí Đạc.
Sầm Lệ vừa mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, trẻ tuổi lại hoạt bát, giờ ăn trưa cô ấy gọi gà rán sau đó chia cho mỗi người trong nhóm vài miếng, Từ Chí Đạc cũng không từ chối.
Sau khi ở bên Lạc Mẫn, Từ Chí Đạc không bao giờ ăn tỏi nữa, anh gắp một miếng gà rán, cắn vào lớp da giòn rụm, mùi thơm nồng của tỏi ngập trong miếng thịt gà mềm mại.
Ngay lúc này cả cơ thể và tâm trí của Từ Chí Đạc đều cảm thấy thoả mãn một cách khó hiểu.
"Anh Từ rất thích ăn gà rán sao, biểu cảm hưởng thụ như vậy." Sầm Lệ cười trong trẻo, tiện tay đưa thêm cho Từ Chí Đạc hai miếng gà từ trong phần gà của mình.
Những người khác cũng muốn có phần nhưng Sầm Lệ lại vội xua tay từ chối: "Hết rồi, hết rồi, đến tôi còn không đủ ăn nữa đây."
Từ Chí Đạc cũng không hề khách sáo, sau khi ăn hết hai miếng gà mà Sầm Lệ đưa cho, anh cười rồi nói cảm ơn, sau đó vào nhà vệ sinh súc miệng, lúc tan ca lại súc miệng thêm mấy lần nữa, xác nhận không còn lưu lại chút mùi nào nữa mới trở về nhà.
May là Lạc Mẫn không hề phát hiện ra điều gì.
Sau đó Từ Chí Đạc đã xin Sầm Lệ trang web để đặt gà rán và đặt liên tục mấy ngày, còn vì chuyện này mà bị đồng nghiệp trong công ty trêu chọc rất lâu.
Sầm Lệ hỏi anh: "Anh Từ, có phải anh rất thích ăn tỏi không?"
Từ Chí Đạc cười cười, Sầm Lệ lại nói tiếp: "Sau lưng công ty chúng ta có một quán ăn chuyên bán sườn cừu sốt tỏi rất ngon, anh có muốn đi thử không?"
Từ Chí Đạc do dự một lúc, nhưng khi nhìn thấy nét mặt tươi cười nhiệt tình của Sầm Lệ, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại gật đầu.
Kì thực vẻ ngoài của Sầm Lệ không thể xem là xinh xắn, nhưng khi cười lên lại rất đẹp, mang lại cho người ta một loại cảm giác tươi trẻ và tràn đầy sức sống, mà loại cảm giác này lại không thể tìm thấy ở trên người của Lạc Mẫn, bất luận là Lạc Mẫn có vui vẻ đến đâu, cô ấy cũng chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sườn cừu sốt tỏi thật sự rất ngon, kể từ sau khi ở bên Lạc Mẫn, đây là lần đầu tiên Từ Chí Đạc có thể tuỳ ý gọi món mà mình thích trong nhà hàng, khẩu vị của anh và Sầm Lệ cũng hợp nhau một cách đáng kinh ngạc, đều rất thích những món có mùi vị nồng.
Từ Chí Đạc vô cùng hài lòng với bữa ăn này, cũng vì thế nên mới bắt đầu có bữa thứ hai, rồi bữa thứ ba,...
Sầm Lệ và Lạc Mẫn hoàn toàn là người ở hai thái cực, cô ấy thích ăn tỏi và yêu thích tất cả các món ăn có tỏi trong đó.
Sau mỗi bữa hai người đi ăn cùng nhau, Sầm Lệ đều sẽ chuẩn bị sẵn nước súc miệng và kẹo cao su vị quýt cho Từ Chí Đạc, Từ Chí Đạc rất thích mùi quýt.
——————
Lạc Mẫn và Từ Chí Đạc đã kết hôn được một năm rưỡi, bố mẹ của Từ Chí Đạc vẫn luôn thúc giục hai người mau có con nhưng Lạc Mẫn cứ luôn nói là chờ thêm chút nữa, Từ Chí Đạc không biết cô ấy muốn chờ cái gì, tuổi của hai người đều không còn trẻ nữa, để qua độ tuổi sinh nở tốt nhất thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ.
Vì chuyện con cái, Từ Chí Đạc và Lạc Mẫn đã cãi nhau một trận, kì thực chỉ có một mình Từ Chí Đạc là người oán trách, anh không hiểu tại sao Lạc Mẫn lại phản đối chuyện có con đến vậy, đứng trước lời chỉ trích của Từ Chí Đạc, Lạc Mẫn chỉ có thể nói là cô ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, lúc nói lời này Lạc Mẫn vẫn luôn cúi đầu thật thấp, âm thầm chịu đựng những lời phàn nàn và phản ứng càng lúc càng gay gắt của Từ Chí Đạc.
Sau khi cơn giận qua đi Từ Chí Đạc dần dần bình tĩnh lại, nhìn thấy Lạc Mẫn đang ngồi co ro trong bóng tối, anh đột nhiên nhớ đến những chuyện cô ấy gặp phải khi còn nhỏ, cô ấy nói bố lúc nào cũng to tiếng quát nạt mẹ, cô ấy nói bố luôn thích đánh người khác.
Trong lòng Từ Chí Đạc chợt hẫng một nhịp, anh ngập ngừng nói với Lạc Mẫn: "Xin lỗi, anh không cố ý hung dữ với em, chỉ là anh nhất thời không kiềm chế được cảm xúc của mình."
Lạc Mẫn cuộn người lại trên ghế sofa không nói lời nào, sau khi Từ Chí Đạc tiến lại gần anh mới nhận ra cả người cô đang run rẩy.
"Mẫn Mẫn, em tin anh, anh sẽ không trở thành người giống bố em đâu." Từ Chí Đạc ôm lấy Lạc Mẫn nói: "Anh sẽ đối xử tốt với em và con tương lai của chúng ta, anh xin hứa, đây là lần cuối cùng anh nổi nóng với em."
Lạc Mẫn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe nói: "Trên người anh có mùi tỏi."