Chương 42: Vật giữ mạng (2)

Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Long Xà Chi 24-04-2024 23:01:10

Chu Nhất Mộc thản nhiên nói, - Có con chó này, ngươi gia nhập đội tuần tra, ta và mẹ ngươi cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều. - Nhưng tuổi của con chó này lớn như vậy, nó còn có thể chạy được không? Chu Phàm nói ra một vấn đề mà mình lo lắng, nếu không chạy được, khi tuần tra có thể mang tới bao nhiêu tác dụng? - Cái này thì ngươi không cần lo lắng, chó trong nhà lão Vương đầu nuôi đều được đào tạo ra bằng phương pháp đặc thù, so với chó bình thường thì mạnh hơn rất nhiều, khi ta mua, đã kiểm tra trước rồi, ngươi đừng nhìn con chó này như vậy, nếu nguy hiểm tới, lập tức sẽ biến thành sinh long hoạt hổ. Chu Nhất Mộc nói. Loại vấn đề này Chu Nhất Mộc sớm đã từng cân nhắc, dẫu sao đây chính là bỏ ra hai viên huyền tệ quý giá ra mới mua về được. Đối với lão cẩu này, trong lòng Chu Phàm đã không còn nghi hoặc, hắn cảm thấy rất hài lòng, dẫu sao có thể biết trước nguy hiểm, cái này so với phù lục là còn quan trọng hơn. Cả nhà bắt đầu ăn cơm, chỉ là ăn được một lúc, Quế Phượng bắt đầu nói: - Hôm nay ta đụng phải Đại Liễu. Đại Liễu? Đại Liễu là ai? Trong đầu Chu Phàm hiện lên nghi vấn. Chu Nhất Mộc dừng đũa, nhìn Quế Phượng nói: - Hắn nói sao? Quế Phượng nhìn Chu Phàm một cái, mới chậm rãi nói: - Hắn không nói gì, chỉ nói buổi sáng ngày mai sẽ tới nhà ta một chuyến, uống chút rượu với ngươi. - Cũng tốt. Chu Nhất Mộc gật đầu, - Vốn ta cũng muốn xong chuyện dẫn A Phàm gia nhập đội tuần tra thì sẽ tìm hắn tâm sự. Quế Phượng phụng phịu ừ một tiếng, cảm xúc có chút không vui. Chu Nhất Mộc cảm giác được, hắn khẽ thở dài, an ủi: - Ngươi đừng tức giận, với tình huống hiện tại của A Phàm, việc hôn nhân với Tiểu Liễu là không thể tiếp tục, hắn đến giải trừ cũng là chuyện tốt. - Ta đương nhiên biết. Quế Phượng đập đũa xuống bàn cả giận: - A Phàm bị thương là chúng ta không cho phép bất kỳ ai tới thăm hỏi, cho nên Tiểu Liễu tới một lần rồi không tới nữa, cái này ta không phản đối, số tuổi thọ của A Phàm thấp, Tiểu Liễu nhà hắn năm trước búi tóc kiểm tra được là tuổi thọ hơn bảy mươi, với loại tuổi thọ này của A Phàm nhà ta, đương nhiên không xứng với Tiểu Liễu nhà hắn. - Loại chuyện này trong lòng chúng ta đều biết. Nhưng Đại Liễu hắn coi nhà chúng ta là ai? Giải trừ hôn ước, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ chủ động tới nói với bọn họ, có cần bọn họ vội vội vàng vàng tới từ hôn như vậy không? Chờ thêm mấy ngày thì chết à? Chu Nhất Mộc trầm mặc không nói gì, ở trong thôn, bên nhà trai chủ động bị từ hôn là chuyện rất mất mặt, Quế Phượng tức giận cũng là rất bình thường. Chu Phàm nghe cha mẹ nói chuyện, có chút sững sờ, thì ra đời trước đã đính hôn, còn có một vị hôn thê! Có điều hắn bình tĩnh nghĩ lại, ở cổ đại mười bốn mười lăm tuổi đính hôn cũng không phải chuyện khó có thể chấp nhận. Hiện tại đối phương muốn tới từ hôn, Chu Phàm không khỏi thở phào, nếu không hắn đúng là không biết ứng đối với vị hôn thê chưa gặp mặt bao giờ đó thế nào, ở trong mắt hắn, hôn nhân không có tình cảm là chuyện rất đáng buồn. May mà đối phương định đến từ hôn. Chu Phàm đứng từ góc độ của mình, nghe thấy bị từ hôn, cũng không tức giận như Quế Phượng, ngược lại có chút mừng thầm, bởi vì điều này vô hình trung đã giải trừ được phiền phức. Có điều hắn vừa nghĩ tới đối với cha mẹ mà nói là một chuyện khó xử, chút vui mừng trong lòng cũng tiêu tán. Quế Phượng thấy Chu Phàm nhíu mày không nói gì, cho rằng Chu Phàm đang sầu não, khẩu khí của nàng dịu đi một chút, an ủi: - A Phàm, ngươi đừng thương tâm, chờ công tác của ngươi ở đội tuần tra yên ổn rồi, mẹ lại tìm một cô nương tốt cho ngươi. Chu Phàm cười cười nói: - Mẹ, ta không thương tâm, đầu ta cũng không nhớ được chuyện trước kia, nữ nhi nhà Đại Liễu ta không nhớ rõ nàng là như thế nào, từ hôn cũng tốt. Quế Phượng hơi sửng sốt, thấp giọng gần như là lẩm bẩm: - Không nhớ cũng là chuyện tốt, để tránh ngươi lại đòi chết đòi sống, kỳ thật mẹ cảm thấy Tiểu Liễu cũng rất tốt. Gì cơ? Chu Phàm nghe vậy liền cảm thấy có chút buồn cười, chẳng lẽ đời trước thích cô nương Tiểu Liễu đó lắm à? Chu Nhất Mộc lại mở miệng khuyên nhủ: - Ngày mai Đại Liễu tới, chúng ta phải rộng lượng một chút, Đại Liễu này vốn trượng nghĩa, hắn muốn tới từ hôn, chắc trong lòng cũng không dễ chịu gì, chúng ta cũng đừng làm khó hắn, để tránh làm tổn thương tới quan hệ của hai nhà. Quế Phượng lạnh lùng trả lời: - Hắn khó chịu, chúng ta thì dễ chịu à? Có điều ta vẫn chưa hẹp hòi tới đi cãi nhau với bọn họ, muốn thôi thì thôi, lúc trước ngươi không nên đáp ứng hắn. - Mẹ, vậy vì sao không đợi ta búi tóc xong mới đính hôn? Chu Phàm cảm thấy có chút kỳ quái hỏi.