Có không ít người thậm chí còn nhấc chân lên để tránh khỏi cảm giác nóng cháy này.
Có điều lại bị vị Phù Sư thấp lùn quát lớn:
- Không được lộn xộn.
Thanh âm nghiêm khắc của Phù Sư sư truyền đến khiến cho đám hài tử không còn dám làm bừa. Cũng may là cảm giác nóng rực này cũng không đến mức khiến người ta không chịu nổi, đám người Chu Phàm đều cắn răng chịu đựng.
Chu Phàm có thể cảm nhận được cảm giác cực nóng theo bàn chân lan ra khắp thân thể. Toàn thân giống như bắt đầu bị thiêu đốt, đặc biệt là mũi Chu Phàm ngửi thấy mùi máu tươi càng lúc càng nồng đậm.
Loại cảm giác này kéo dài một lát thì cảm giác nóng rát cũng nhanh chóng tiêu tán khỏi tứ chi, chỉ mỗi chỗ trái tim là vẫn còn cảm giác thiêu đốt.
Chu Phàm vội vàng cúi đầu nhìn ngực trái, chỗ tim của mình. Hắn hoảng sợ phát hiện ở vị trí đó xuất hiện một vết bỏng hình tròn màu xám, ở trung tâm vòng tròn, một nét đỏ như máu từ từ hiện lên. Nét chữ mới đầu còn mơ hồ nhưng rất nhanh sau đó liền trở nên rõ ràng.
Mười chín.
Chu Phàm nhìn con số màu đỏ máu hiện ra trên ngực chỗ tim mình. Hắn ngẩn người, rồi nhìn sang Sầu Hầu ở bên cạnh.
Sắc mặt Sầu Hầu tái nhợt, hắn ngơ ngác nhìn vị trí tim mình, trên ngực của Sầu Hầu cũng hiện lên một con số màu đỏ như máu, nhưng lại là số ba mươi hai.
Chu Phàm di dời ánh mắt, lại nhìn sang những nữ hài tử đó, phát hiện trên bắp chân phải bọn họ cũng xuất hiện vòng tròn màu xám, trong vòng tròn lại hiện lên các con số màu máu lớn nhỏ khác nhau.
Sau khi trải qua một thoáng kinh ngạc lúc ban đầu, có vài người trên mặt lộ ra thần sắc sa sút, thậm chí còn có một số nữ hài tử ôm mặt khóc thút thít, có mấy người lại lộ ra vẻ vui mừng, tươi cười hơn hở.
Chu Phàm phát hiện, những người lộ ra vẻ mặt bi thương đều có con số nhỏ màu đỏ, chỉ tầm khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn. Những người nở nụ cười thì lại có con số màu máu lớn tới bảy, tám chục. Thậm chí số của một số đứa còn lên tới hơn trăm, trong đó số lớn nhất là một trăm mười.
Chu Phàm tạm thời không nhìn đám người có con số nhỏ màu máu như hắn. Trong lòng của hắn cảm thấy một cỗ điềm xấu trỗi dậy, trái tim như muốn chìm xuống.
Ở bên dưới đàn tròn, cha mẹ của các hài tử búi tóc cũng tiến thêm vài bước để tới gần đàn tròn hơn. Họ cố gắng mở to mắt để nhìn con số màu máu trên ngực hài tử nhà mình, trên mặt bọn họ cũng hiện lên vẻ vui buồn khác nhau.
Dưới đài, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng thấy rõ con số màu máu trên ngực Chu Phàm. Chu Nhất Mộc chán nản nhắm mắt lại, mà hốc mắt Quế Phượng lại đỏ ửng, suýt chút nữa đã khóc thành tiếng.
Chu Phàm nhìn thấy tất cả, lông mày hắn nhíu lại. Hắn biết con số "Mười chín" màu máu ở chỗ tim hắn là không ổn tí nào. Lớn nhất lên tới một trăm mười, số lượng mười chín như hắn chẳng lẽ là do tuổi tác?
Đời này hắn chỉ mới mười năm tuổi, liên quan gì số mười chín.
Hay ngụ ý là khi hắn mười chín tuổi sẽ phát sinh chuyện gì?
- Thôn, còn không mau ghi chép lại!
Vị Phù Sư cao thấy những thiếu niên này cảm xúc đã dịu đi, mới chậm rãi gọi thôn chính một câu.
La Liệt Điền vâng dạ, nhanh chóng đi lên, hắn lấy ra một cuốn sổ màu lam, dùng bút lông trong tay nhanh chóng chép lại, chỉ chốc lát sau đã hoàn thành việc ghi chép.
La Liệt Điền thu hồi quyển sổ da màu xanh, cười nói:
- Hai vị lão đại nhân, toàn bộ đã được ghi chép xong rồi.
Trên mặt vị Phù Sư lùn lúc này mới lộ ra nụ cười, nói:
- Đã hoàn thành xong rồi thì nghi lễ búi tóc năm nay cũng kết thúc, bảo tất cả bọn họ giải tán đi.
Nhận được phân phó của Phù Sư lùn, La Liệt Điền lại quay xuống phía dưới hô to một tiếng kết thúc.
Phần đông những thôn dân vốn đang im lặng đều không hề rời đi, mà nhao nhao nghị luận về đám người Chu Phàm trên tế đàn.
La Liệt Điền quay người nói với đám người Chu Phàm:
- Các ngươi có thể mặc quần áo, đi giày vào rồi trở về.
Chu Phàm mang theo tâm tình buồn bực, mặc lại áo.
Sầu Hầu khóc lóc, chạy tới ôm chặt lấy Chu Phàm nói:
- A Phàm, sao số chúng ta lại khổ thế này?
Chu Phàm vừa định nói thì cha mẹ của Sầu Hầu đã sầm mặt xuống kéo Sầu Hầu đi.
Lúc này Chu Nhất Mộc và Quế Phượng cũng bước nhanh lên đàn tròn, vẻ mặt Chu Nhất Mộc chua chát nói:
- Chúng ta về nhà, về nhà đã rồi nói.
Nước mắt của Quế Phượng đã sắp rơi xuống, nhưng nàng cũng biết giờ không phải là lúc khóc, mà là kéo Chu Phàm, đi đến bên ngoài đàn tròn.
Đi trong đám người, có không ít thôn dân quen biết đi tới vỗ vai Chu Nhất Mộc tỏ vẻ an ủi.
Chu Nhất Mộc không nói gì, chỉ sầm mặt đi ra ngoài, cũng không ai vào lúc này ngăn cản một nhà ba người của Chu gia.